Đáp án không cần nói cũng biết, hiển nhiên là gia đình của anh rồi.
Anh cả chắc hẳn là thắt lưng, còn chị dâu có lẽ là đồ trang điểm.
Nếu như đoán không sai, đồ trang sức sẽ dành cho mẹ anh, và ngay cả Hiểu Mân cũng có một chiếc máy tính xách tay làm quà gặp mặt.
Mỗi một người trong gia đình họ Triệu, mọi khía cạnh, mọi chi tiết đều được chăm chút tỉ mỉ, và mọi món quà đều được chuẩn bị thỏa đáng.
Chưa kể thắt lưng, dù cao, lùn, mập hay gầy đeo vào đều phù hợp.
Mỹ phẩm thì không còn gì để nói, anh chưa từng thấy phụ nữ nào là không thích xinh đẹp, với cả Tô Mục Tuyết không còn gì nghi ngờ khi nói đây là một lá bài lớn, đối với chị dâu mà nói, một chiêu này thôi là chí mạng.
Đối với người mẹ, sau khi có tuổi đặc biệt yêu thích một số đồ trang sức bằng ngọc và vàng, những thứ như vậy chắc chắn đã được cân nhắc kỹ càng.
Máy tính thì không có gì để nói nữa. Trẻ em ở độ tuổi này có mấy ai là không quan tâm đến các sản phẩm điện tử. Hiểu Mân đang một mực đòi mua máy tính, nhưng chị dâu không đồng ý, nói rằng sẽ ảnh hưởng xấu đến việc học ở trường. Nhưng suy cho cùng vẫn là do quá đắt.
Người anh cả buông lời, nói rằng Hiểu Mân đậu vào một trường trung học trọng điểm thì anh sẽ lắp cho Hiểu Mân một chiếc máy tính để bàn.
Giờ thì tốt rồi, có máy tính xách tay của Apple, các công đoạn đều được rút ngắn lại thành một bước, không cần phải chờ đến tận đại học nữa.
Mặc dù những thứ này trông có vẻ đơn giản, nhưng phải đắn đo cân nhắc kĩ lưỡng mọi vấn đề, nếu tất cả những điều này đều do chính tay Tô Mục Tuyết chuẩn bị thì rõ ràng là cô đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Sự tức giận trước đây của Triệu Nam Thiên đã biến mất, có chút không tin tưởng hỏi: “Những thứ này đều do em chuẩn bị trước à?”
Tô Mục Tuyết chế nhạo: “Nếu không vậy họ làm sao nhanh chóng đứng về phía em chứ?”
Cô càng ngày càng tức giận, xem xét tình huống hiện tại của Tô Phong, hợp tác với công ty tài chính TM là tình hình bắt buộc, nhưng cô không muốn có quan hệ gì với Từ Hoa Dương, ngoài tình bạn nên đã sắp xếp cho cô một thư ký đi cùng.
Căn dặn duy nhất là một điểm, trong bất kì nào cũng tình huống phải bên cạnh cô, không được rời đi!
Đó là lý do thư ký đi cạnh cô cả ngày trong các cuộc đàm phán hôm nay, chỉ có cách này mới khiến Từ Hoa Dương không có cơ hội tiếp cận cô.
Nhưng để chuẩn bị quà cho gia đình Triệu Nam Thiên, cô phải cho thư ký về sớm.
Danh sách đã được chuẩn bị từ rất lâu trước đó, suy nghĩ về nó trong mấy ngày liên tục làm đầu cô muốn nổ tung.
Chỉ là trong công ty có quá nhiều việc, cô không còn chút thời gian rảnh nào để tự mình đi lấy, nên chỉ có thể giao cho thư ký.
Nếu không phải vì chuẩn bị những món quà này, tại sao cô lại bị động trước mặt Từ Hoa Dương?
Giờ thì hay rồi, tất cả mọi lỗi lầm đều do cô!
Chẳng lẽ trong mắt Triệu Nam Thiên, cô là loại phụ nữ không biết tốt xấu như vậy sao?
Đôi mắt đỏ hoe của Tô Mục Tuyết hiện lên một tia uất ức. Trong lòng cô có bóng dáng của Từ Hoa Dương, đó là sự thật. Nhưng cô chưa từng làm điều gì có lỗi với Triệu Nam Thiên.
Cô cũng muốn vẽ ra một ranh giới rõ ràng, cắt đứt mọi liên lạc với Từ Hoa Dương.
Nhưng ở vị trí hiện tại của cô, phải làm sao cho vẹn cả đôi đường?