Anh đang chìm trong suy nghĩ miên man của bản thân thì có tiếng mở cửa xe, sau đó là tiếng bước đi của giày cao gót.
Dần dần, kèm them tiếng vang của giày cao gót là đôi chân thon dài xuất hiện ngay trước mắt anh.
Không thể chối cái được khí chất quyến rũ mà chỉ riêng cô mới có, ngay cả vòm mu bàn chân để lộ ra bên ngoài cũng toát lên sức hấp dẫn vô hình.
Ánh mắt anh từ từ di chuyển lên trên, cuối cùng rơi vào đôi gò má thanh tú kia, trên khuôn mặt đó không phải là sự kiêu hãnh và mạnh mẽ khi xưa anh hay nhìn thấy nữa, mà thay vào đó là sự căng thẳng hiếm có.
Có thể nhìn thấy rằng cô có lời muốn nói, nhưng cô không biết bây giờ phải nói gì.
Triệu Nam Thiên cũng không biết nên nói cái gì bây giờ, hai người họ cứ như thế bình yên đứng đối mặt nhìn nhau.
Có lẽ phản ứng của hai người quá kỳ lạ, hoặc sức hút của Tô Mục Tuyết quá lớn.
Mọi người xung quanh đổ dồn ánh mắt vào hai người họ, không tránh khỏi một số người bắt đầu bàn tán.
“Đây là hai đứa nhỏ đang cãi nhau sao?”
“Tôi nhìn thấy không giống cãi nhau, hình như là đòi nợ phải không?”
Tô Mục Tuyết không thích bị người ngoài bàn tán, vì vậy cô chỉ có thể nói vài lời: “Lên xe với em trước, em có thể giải thích cho anh biết những gì vừa rồi đã xảy ra, đừng đứng đây ở đây và làm trò cười cho mọi người, mọi chuyện chúng ta có thể lên xe rồi nói, được không?”
“Anh ngồi xe buýt quay về nhà.”
“Vậy anh có thể yên tâm để em một mình quay trở về sao?”
“Em có thể gọi cái tên Từ Hoa Dương đó đón em trở về.”
Tô Mục Tuyết bỗng nhiên cao giọng nói: “Triệu Nam Thiên, anh nói những lời đó là có ý gì hả?”
Cô đã cố tình hạ thấp giọng nói của mình hơn bao giờ hết, nhưng mà không tránh khỏi vẫn có rất nhiều người lạ chú ý sang bên này.
Đối với bản thân cô mà nói, một động thái như vừa rồi chưa bao giờ xảy ra.
Từ nhỏ ở nhà họ Tô cô là một tiểu thư cành vàng lá ngọc, từ khi nào mà bản thân cô lại hạ thấp chính mình như vậy?
Thật không ngờ tới, cô đã hạ thấp bản thân làm mọi hành động như thế mà người đàn ông trước mặt cô đây vẫn không thèm để ý đến cô cũng không có chút cảm kích nào cả!
Ở đây giằng co qua lại, cùng với giọng điệu của Tô Mục Tuyết vừa rồi, càng ngày càng thu hút nhiều sự chú ý hơn từ người qua đường thích xem náo nhiệt.
Tất xả mọi người ở đó đều nghe ra rằng một cặp đang yêu nhau xảy ra một cuộc tranh cãi.
Triệu Nam Thiên chất vấn: “Vậy cô cùng tôi nói cho rõ ràng, cái gì gọi là có ý gì? Bởi vì muốn làm cho cô kinh ngạc, tôi đã ở dưới sảnh công ty của cô đợi cô hai giờ đồng hồ vậy kết quả thì sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy, lúc đó tôi giống như một thằng ngốc nhìn hai người đứng ở đó thể hiện tình cảm với nhau?”
Tô Mục Tuyết cũng không giải thích ngay lập tức, chỉ cắn chặt môi nói: “Anh rốt cuộc có cùng tôi đi hay không?”
Triệu Nam Thiên ngay lập tức trả lời: “Tôi không đi!”
Tô Mục Tuyết giậm giậm chân, lùi về phía sau hai bước, dừng lại ở chỗ cũ: “Được, anh không đi vậy tôi cũng không đi!”