Hôm nay lúc nhóm người tổng giám đốc Từ tìm cô đàm phán, tổng giám đốc Tô đã hơn một lần nói với cô ấy rằng buổi tối phải kiếm cho cô cái cớ gì đó để cô có thể về sớm, tối nay cô có việc quan trọng không thể trì hoãn.
Từ giọng điệu của tổng giám đốc Tô, cô ấy có thể nghe thấy rằng chắc sắp có một cuộc họp rất quan trọng vào ban đêm.
Ở bên cạnh làm việc cùng tổng giám đốc Tô hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy cô nhắc nhở mình một cách nghiêm trọng như vậy.
Đồng thời cũng cảm thấy có chút kì lạ, bời vì khi tổng giám đốc Tô nói về chuyện buổi tối cô có chút căng thẳng hiếm có.
Điều này đơn giản là hiếm thấy đối với tổng giám đốc Tô, người luôn tỏ ra mạnh mẽ và quyết đoán.
Nhà họ Tô là doanh nghiệp gia đình, trong công ty có hai phó tổng giám đốc, gia đình mọi người đều thích gọi là “tổng giám đốc Tô”.
Tô Mục Tuyết tuy là tổng giám đốc nhỏ, nhưng bởi vì phong cách của cô trong công việc luôn chỉ nói một câu, vì thế nên không ai không sợ cô.
Ngay cả tổng giám đốc Ngô, người hiện đang nắm quyền chỉ đạo tổng giám đốc Tô và được mệnh danh là “nắm đấm sắt”, trước mặt cô cũng hiếm khi sử dụng những từ ngữ nặng nề.
Hôm nay đáng nhẽ ra là La Doanh được về sớm nhưng lại phải ở lại để thu xếp tài liệu cho tổng giám đốc Tô, không ngờ tổng giám đốc Tô lại nói không đi nữa, đây là đang xảy ra chuyện gì vậy?
Cô ấy đi theo vào trong: “Tổng giám đốc Tô, những món đồ cô cần tôi đã giúp cô mua xong rồi, tôi đặt chúng ở đây trước cho cô nhé.”
“Mang ra ngoài!”
La Doanh ngẩn ra: “Mang ra đâu được ạ?”
Tô Mục Tuyết sốt ruột xua tay: “Để đâu hay mang đi đâu cũng được hết, đừng để tôi nhìn thấy, hoặc cứ ném đi cũng được.”
La Doanh nhìn ra tâm trạng cô không được tốt, cũng không dám hỏi nhiều, lập tức xoay người rời khỏi.
Tô Mục Tuyết cắn cắn môi, có chút đắn đo lại vội vàng nói: “Đợi một chút!”
La Doanh đứng yên tại chỗ, trước khi cô ấy có thể phản ứng lại những lời cô nói thì Tô Mục Tuyết đã cầm lấy những thứ trong tay cô ấy.
Cầm lấy đồ xong thì người cũng trực tiếp đi vào thang máy: “Tôi đi trước đây, cô giúp tôi dọn dẹp phòng làm việc một chút, xong việc cô cũng có thể tan sở.”
Tô Mục Tuyết đột nhiên bắt đầu cảm thấy hối hận, đáng lẽ ra cô nên chạy đến ôm lấy Triệu Nam Thiên để giải thích cho anh nghe.
Ít nhất là không thể để anh ra đi như vậy.
Anh đã ở nơi đó đợi cô bao lâu?
Tính từ lúc có cuộc gọi điện thoại đó thì ít nhất anh ấy cũng phải đợi cô trong hai giờ đồng hồ.
Sau khi đã suy nghĩ kĩ lại, nỗi tức giận ban đầu đã biến mất và tất cả những gì còn lại là cảm giác tội lỗi và vô cùng lo lắng.
Triệu Nam Thiên đứng trên bến xe hút liên tiếp hết ba điếu thuốc, hết điều này đến điếu khác, nhưng trong lòng anh không thể nguôi ngoai nỗi chán chường.
Anh tin rằng Tô Mục Tuyết và Từ Hoa Dương không có bất kì điều gì với nhau cả, nhưng anh không thể chấp nhận được thái độ của Tô Mục Tuyết.