Còn có một loại khác là người rất có niềm tin, ỷ vào mình có bối cảnh mà không để bất kỳ ai vào mắt.
Nhưng anh ta có nhìn thế nào cũng thấy Triệu Nam Thiên không giống loại người sau.
La Cường lười nói nhảm, phất phất tay nói, “Được rồi, theo chúng tôi đi một chuyến đi.”
Triệu Nam Thiên đứng bất động tại chỗ, “Cảnh sát, đi đâu? Một lát nữa tôi còn phải trực ca đêm. Nếu tôi đi với mấy người tôi sẽ bị trừ tiền lương.”
La Cường trêu đùa, “Lúc này rồi anh còn nghĩ tới tiền lương? Anh có thể ra khỏi trại giam lại nói tiếp!”
Triệu Nam Thiên hỏi ngược lại, “Hiện tại là xã hội pháp trị, cho dù anh muốn bắt tôi về cũng phải có lý do chứ?”
La Cường phất tay, phía sau có một cảnh sát trẻ tuổi đi lên trước.
Anh ta không nói hai lời, trực tiếp đeo còng tay lên tay Triệu Nam Thiên, “Thành thật một chút!”
Anh ta dùng chút thủ đoạn, đồng thời nhỏ giọng nói bên tai anh: “Cố ý đả thương người, ý đồ bắt cóc vơ vét tài sản, lý do này đủ rồi chứ?”
Triệu Nam Thiên hỏi ngược lại, “Anh ta chủ động khiêu khích tôi, tôi chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi. Hơn nữa bắt cóc anh ta ngay trước cửa nhà mình, lý do này anh tin không?”
Cảnh sát trẻ tuổi nói không lại, la một tiếng, “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, trở về cục rồi lại nói!”
La Cường hơi đồng tình mà nhìn Triệu Nam Thiên, xem ra anh ta là bảo vệ khu này. Lớn lên cũng không tồi, không biết anh lấy lá gan ở đâu mà dám đánh Ngụy Bắc Minh?
Hôm nay anh chết chắc rồi!
La Cường không quen biết Ngụy Bắc Minh, chẳng qua anh ta đã từng thấy Ngụy Bắc Minh trên ti vi. Doanh nhân trẻ tuổi nổi tiếng Đông Châu, Ngụy Tinh càng là con cá sấu lớn trong giới tài chỉnh Đông Châu.
Vụ án này không cần thẩm tra, chỉ riêng tộ cố ý đả thương người, luật sư nhà họ Ngụy đã có thể khiến anh phải ngồi chồm hổm trong tù vài năm!
Cảnh sát trẻ tuổi tiếp tục xô đẩy, “Được rồi, đi thôi!”
Triệu Nam Thiên giơ hai tay lên, ngoan ngoãn phối hợp.
Tô Mục Tuyết đứng ngay bên cạnh, sắc mặt cũng âm trầm tới cực điểm.
Cô chờ nửa ngày, vốn cho rằng Triệu Nam Thiên có chỗ dựa gì.
Kết quả không ngờ tới anh chỉ nói dăm ba câu đã bị cảnh sát đeo còng tay vào, thậm chí ngay cả một chút phản kháng cũng không có.
Chỉ có chút bản lĩnh ấy mà ban nãy anh còn dám dõng dạc, nói cái gì mà tự mình giải quyết?
Tô Mục Tuyết tức giận tới bật cười, cứng rắn ngăn ở trước người Triệu Nam Thiên, “Đồng chí cảnh sát, các đồng chí cứ bắt người như vậy có phải quá vô lý rồi không?”
La Cường quay đầu. Từ lúc mới vừa đi bắt người anh ta đã nhìn thấy Tô Mục Tuyết.
Khí chất, quần áo, lời nói cử chỉ, bất kể là xét từ phương diện nào cũng thấy cô là người phụ nữ khiến người ta khó có thể thờ ơ.
Chỉ có điều anh ta nghĩ mãi mà không rõ, vì sao cô lại muốn mở miệng vào lúc này?
“Cô là ai?”
Tô Mục Tuyết hỏi ngược lại, “Các người bắt chồng tôi đi ngay trước cửa nhà tôi, ở ngay trước mặt tôi, còn hỏi tôi là ai?”
Ngụy Bắc Minh nắm chặt hai tay, thấy Tô Mục Tuyết thoải mái thừa nhận quan hệ giữa hai người, anh ta gần như cắn nát hàm răng.
Ngực tắc nghẽn không chỗ phát tiết, ánh mắt nhìn về phía Triệu Nam Thiên như chỉ hận không thể xé người thành hai đoạn.
Lần này nếu không thể để Triệu Nam Thiên sống không bằng chết, ba chữ “Ngụy Bắc Minh” anh ta sẽ viết ngược!
Rất nhanh La Cường đã phục hồi tinh thần, chỉ chỉ Triệu Nam Thiên, “Anh ta là chồng cô?”
Nói xong, ánh mắt anh ta không ngừng đảo qua đảo lại trên người hai người, phát hiện bản thân mình không cách nào tìm được điểm chung giữa hai người.
Anh ta phá án nhiều năm, nhìn người cũng rất chính xác.
Mặc dù anh ta không biết Tô Mục Tuyết, chẳng qua anh ta lại có thể dễ dàng đoán được cô là hòn ngọc quý trên tay nhà giàu có.
Dù sao thì thứ như khí chất không phải chỉ cần có tiền là có thể mua được, phải bồi dưỡng từ nhỏ.
Nhưng Triệu Nam Thiên thì sao?
Một người đàn ông từ đầu đến cuối không có chút cường ngạnh nào, kết hợp với bộ đồng phục bảo vệ trên người anh, tất cả đều biểu hiện rõ ràng.
Hai người như vậy cũng có thể là vợ chồng?