“Thôi, tối nay tôi còn có chút chuyện, không thể nán lại thêm.”
Tô Mục Tuyết nhìn đồng hồ, nói là tám giờ về mà giờ đã làm tám rưỡi rồi, cộng thêm cả gọi xe về chắc chắn không kịp.
Chỉ còn cách tí gọi điện báo Triệu Nam Thiên ăn cơm với cả nhà trước vậy.
Tô Mục Tuyết nghĩ đến đây liền thấy đau đầu, nếu sống ở ngoài một mình tự do tự tại thì sao có những chuyện phiền toái như này chứ?
Giờ thì hay rồi, tuy tiết kiệm được tiền thuê nhà nhưng những chuyện phải tính toán ngược lại còn nhiều hơn.
Phải để ý cái nhìn của mọi người trong nhà, quan tâm cảm xúc của mọi người.
Đầu muốn nổ tung mất thôi!
Từ Hoa Dương giữ cửa xe nói: “Mục Tuyết, tôi đã bảo người chuẩn bị cho em một bó hoa, em cầm lấy đi.”
Tô Mục Tuyết cảm thấy hơi nhức đầu: “Hoa Dương, những chuyện anh làm cho tôi thật sự quá đủ rồi, tôi rất cảm kích, nhưng mong anh đừng tiếp tục làm vậy được không?”
Gần nửa tháng nay, ngày nào Từ Hoa Dương cũng gửi một bó hoa đến văn phòng của cô, nhiều đến không còn chỗ để rồi.
Cô đã từ chối vài lần nhưng vô ích, cuối cùng cũng không còn cách nào khác phải nói thật nặng lời như vậy.
Tình hình của Tô Phong hiện giờ nếu không phải vấn đề nguyên tắc thì cô cũng không muốn đắc tội với Từ Hoa Dương.
Nhưng gần đây công ty có truyền ra vài tin đồn, nói có người đang theo đuổi cô.
Tuy những lời này không thể truyền đến tai Triệu Nam Thiên nhưng lại làm cô khó xử hơn, giống như đang làm chuyện gì khuất tất vậy.
Từ Hoa Dương vẫn tiếp tục giải thích: “Mục Tuyết, em nghĩ đi đâu vậy? Chỉ là một bó hoa nho nhỏ thôi mà, là minh chứng cho tình bạn của hai chúng ta. Nếu em không muốn làm bạn với tôi thì tôi làm thế nào để giúp em được?”
Tô Mục Tuyết cau mày nói: “Lần sau đừng làm thế nữa.”
“Được.”
Ở bên kia, ông chủ cửa hàng bán hoa nuốt một ngụm nước miếng: “Anh trai, hoa của anh đã chuẩn bị xong rồi, chúc anh lên đường thành công!”
Triệu Nam Thiên cười cười không trả lời lại, quay đầu nhìn thời gian, đã bảy giờ bốn mươi ước chừng Tô Mục Tuyết cũng nhanh chóng quay trở lại rồi.
Anh lấy điện thoại di động ra, rất muốn tạo cho cô chút bất ngờ.
Kết quả đúng là làm cho anh không dám nghĩ đến, trước khi cuộc gọi có thể được kết nối, anh đã thực sự ngạc nhiên. Đó là một điều đáng kinh ngạc.
Anh đang đứng trong cửa hàng hoa, thông qua ô cửa kính trong suốt, từ đằng xa kia nhìn thấy một nhóm người đang tiến lại gần.
Người đàn ông rất có khí chất, đẹp trai tuấn tú, một thân mặc một bộ âu phục màu xám nhạt cùng với áo ghi lê màu vàng nhạt.
Chiếc đồng hồ tinh xảo tỏa sáng lung linh trong ánh hoàng hôn, thoạt nhìn quả là một doanh nhân thành đạt.
Phía sau còn có mấy người đi cùng, có người mang theo túi lại có người đang trả lời điện thoại.