Triệu Nam Thiên cũng trở nên hoảng loạn hỏi một câu: “Gửi ở đâu?”
“Còn ở đâu được nữa? Thấy toà nhà đối diện kia không, là gửi vào trong đấy đấy.”
“Tô Phong sao?” Triệu Nam Thiên phỏng đoán, chắc không phải là gửi tới cho Tô Mục Tuyết đấy chứ?
Nếu tính từ lúc đó tới giờ thì Từ Hoa Dương cũng về được nửa tháng, như vậy thì rất có khả năng là anh ta.
Hơn nữa mỗi ngày một bó hoa ly thì cũng không phải là một số tiền ít, nhân viên công chức bình thường không thể chi trả nổi.
Huống hồ là hôm nay còn làm bó lớn như vậy.
Nhưng dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của anh, cho dù là thật thì cũng không tiện nói, tặng hoa là hành động đơn phương của Từ Hoa Dương, anh cũng không thể vì chuyện này mà tới tìm Tô Mục Tuyết để chất vấn cô được.
Dù trong lòng anh có chút không thoải mái, thấy như mắc xương trong cổ họng.
Ông chủ thấy dáng vẻ kỳ lạ của anh bèn hỏi: “Sao vậy người anh em, cậu quan tâm cái này làm gì?”
Triệu Nam Thiên cười giải thích: “Không có gì, bạn gái tôi làm việc ở Tô Phong ý mà.”
Ông chủ kinh ngạc nói: “Mẹ nó, thật hay giả vậy? Người anh em, cậu lợi hại phết đấy. Cửa hàng hoa của tôi mở ở tầng dưới của Tô Phong nên ngày nào cũng được thấy các cô gái ra ra vào vào toà nhà đó, ai cũng xinh đẹp khỏi phải nói luôn!”
Vừa nói ông ta vừa vỗ vai Triệu Nam Thiên:” Được đấy được đấy.”
Lời ông ta nói không phải là giả, Tô Phong chuyên kinh doanh cửa hàng bách hoá, đối tượng tuyển dụng nhân viên đa phần đều là nữ giới, hơn nữa yêu cầu cũng rất cao.
Xinh đẹp ở đây chỉ là thứ yếu, nếu làm ở cửa hàng bán quần áo thì vóc dáng mới là tiền đề, muốn làm ở cửa hàng mỹ phẩm thì làn da phải thật đẹp. Nếu bán những mặt hàng xa xỉ thì rất yêu cầu khí chất.
Chỉ cần có đủ điều kiện như vậy, cho dù nhan sắc bình thường thì cũng sẽ được cộng điểm rất nhiều.
Chính vì vậy, các cô gái làm việc ở Tô Phong thường xuyên bị những gã đàn ông ở gần đó theo đuổi.
Số hoa tươi được mua ở cửa hàng ông ta, đa phần đều là được gửi đến toà nhà Tô Phong.
Triệu Nam Thiên cười khổ: “Gì mà được chứ, nhỡ gặp phải đối thủ cạnh tranh thì biết làm sao đây? Ví dụ gặp phải một người có điều kiện, tặng một bó chín trăm chín mươi chín bông hoa ly thì thử hỏi có cô nào không thích chứ?”
Ông chủ cũng đồng tình: “Người anh em à, cậu nghĩ nhiều rồi, chắc chắn không phải là tặng bạn gái cậu đâu, người này là đồng nghiệp với tôi, lần nào nhận hoa cũng là thư ký nhận thay, chứ chính chủ chưa ra mặt bao giờ.”
Nói xong ông ta mới cảm thấy không đúng lắm: “Nhưng mà người anh em à, tôi không phải có ý đó đâu nhé, cậu đừng để bụng…”
“Không sao đâu.” Triệu Nam Thiên lắc đầu, ý của ông chủ anh hiểu rất rõ.
Đối tượng theo đuổi của người này là nhân vật cấp cao ở Tô Phong, còn có cả thư ký riêng.
Với khả năng của anh mà có thể theo đuổi được nhân viên bình thường của Tô Phong đã là trèo cao rồi. Theo đuổi được giám đốc điều hành? Vậy không phải quá viển vông rồi sao.
Ông chủ tự thấy bản thân nhiều lời nên không nói gì nữa.
Triệu Nam Thiên nhìn đồng hồ, chạy ra ngoài gọi cho mẹ một cuộc điện thoại.
Một lúc sau anh mới lên tiếng: “Tối nay mẹ không cần đợi cơm con đâu nhé, con có chút việc bận không biết khi nào mới về được.”