Trong khi nói, ông ta ba trăm nghìn đồng ra khỏi ví của mình.
Ông chủ tiệm này có thể hiểu được, Triệu Nam Thiên nhất định thấy mình bận rộn xử lý đơn hàng lớn kia, nên cố ý bắt bẻ mình.
Nói trắng ra, không phải chỉ để xin thêm tiền thôi sao? Ông ta ném nó ra ngoài như một kẻ ăn xin.
“Tôi không muốn tiền.”
Ông chủ cũng cứng đầu nói: “Cho anh một triệu hai, hoàn tiền gấp đôi, vừa lòng anh rồi chứ?”
Anhchưa nói gì thì chủ tiệm đã đập thêm ba trăm nữa xuống bàn.
Triệu Nam Thiên tăng giọng điệu: “Tôi nói rồi, tôi không muốn tiền!”
Ông chủ tiệm hoa cho rằng Triệu Nam Thiên cảm thấy quá ít tiền, không kìm được tức giận: “Mẹ kiếp, anh đừng hòng lên mặt với tôi, tôi đã hoàn gấp đôi tiền cho anh, anh đang suy nghĩ cái quái gì vậy?”
“Ông chủ, làm việc gì cũng phải nói đến quy tắc. Kiếm tiền là quan trọng, nhưng không thể vì kiếm tiền mà đánh mất tư cách làm người!”
“Mẹ kiếp, anh ghen tức khi thấy tôi kiếm tiền à?”
“Ông thử nói thêm một câu chửi thề nữa xem?”
“Chửi thề có gì sai? Tên khốn kiếp, mua hai bó hoa hỏng rồi chạy đến chỗ ông đây khoe? Nói cho anh biết, loại người như anh tôi đã thấy rất nhiều rồi!”
Triệu Nam Thiên bị ông ta làm cho kích động: “Nói cho tôi biết, tôi là người như thế nào?”
Ông chủ tiệm nhìn Triệu Nam Thiên từ trên xuống dưới, quần áo sạch sẽ, nhưng nhất định là không tươm tất.
Gần đây có nhiều khu công nghiệp công nghệ cao. Nói anh là công nhân viên chức thì cũng chẳng đúng tí nào.
“Anh nghĩ mình là người như thế nào? Xem bộ dạng của anh xem, theo đuổi một cô gái và gửi một bó hoa loa kèn bị hỏng? Không là lao động nhập cư thì cũng là thằng đi làm thuê làm mướn!”
“Lao động nhập cư thì đã sao? Làm thuê làm mướn thì đã sao? Kiếm tiền bằng đôi bàn tay của mình, lẽ nào như vậy là thấp kém hơn ông?”
“Chứ không lẽ anh hơn tôi. Anh có biết tiệm hoa của tôi một tháng kiếm được bao nhiêu không?”
“Tôi không quan tâm các người kiếm được bao nhiêu tiền một tháng, nếu không lấy được hoa của ông, hôm nay tôi không đi đâu nữa!”
“Thật là thú vị. Đã không có tiền, còn học người thành phố mua hoa, tán gái! Anh rốt cuộc có thôi không thì bảo?”
Triệu Nam Thiên không nói, mà lại siết mạnh thêm một chút.
“Đúng là vuốt mặt không nể mũi!” Ông chủ tiệm một tay chống đỡ, một tay huơ huơ ra hiệu cho hai người ở ngoài cửa hàng đi vào giúp đỡ.
Nhưng ông ta nào đâu phải là đối thủ của Triệu Nam Thiên, xô xô đẩy đẩy, đã bị Nam Thiên khống chế sau một vài cú đánh. Khi hai anh chàng kia bước vào thì thấy ông chủ tiệm bị Triệu Nam Thiên vặn cánh tay, thân cúi xuống trong tư thế rất khó xử.
Sau một hồi đánh trả thất bại, trán ông ta đã đầm đìa mồ hôi.
Thấy mình không cầm cự được nữa, ông chủ tiệm vội quát: “Còn đứng đó ngơ ngơ ngác ngác làm gì vậy?”.
Không đợi bọn họ xông lên, Triệu Nam Thiên đã ghì mạnh ông ta xuống đất.