Chờ cô ấy thở đều lại rồi anh mới hỏi: “Cô đặc biệt tới đây tìm tôi ư?”
Ngoài điều này ra, anh không thể nghĩ ra lý do nào khác được nữa.
Cô gái tinh nghịch chớp mắt: “Phải, mà cũng không phải.”
Vừa nói, cô ấy vừa chỉ vào một tòa nhà cách đó không xa, bốn chữ lớn “Tập đoàn Tô Phong” cao ngất trên tầng mây.
Triệu Nam Thiên vẻ mặt sửng sốt: “Cô làm việc ở đấy à?”
“Tại sao anh ngạc nhiên đến vậy?”
Triệu Nam Thiên làm sao dám thừa nhận, nghĩ đến một lý do: “Không, tôi qua đây đợi một người bạn.”
“Với lại, tôi cũng đã vinh dự được tiếp xúc và nói chuyện với cô nên cũng có chút quen rồi.”
Triệu Nam Thiên nói đùa: “Vậy còn phải xin lỗi cô không?”
Cô gái xua tay: “Thôi nào, nếu anh giúp tôi chuyện giữ ví, tôi cũng chả không quan tâm đến anh đâu.”
“Thực sự cảm ơn rất nhiều.”
“Ừm, tôi phải gấp rút trở về trước khi tan làm, và chúng ta sẽ nói chuyện sau khi có cơ hội nhé.”
Cô gái đứng dậy, đưa tay ra: “Tôi xin chính thức giới thiệu bản thân, tên tôi là La Doanh!”
Triệu Nam Thiên đưa tay chạm vào cô ấy, cái tên rất có nghị lực của anh cũng rất hợp với tính cách của cô.
La Doanh nói một cách tự nhiên: “Phải rồi, tôi không mang theo tiền mặt.”
“Không sao, tôi mời cô.”
“Vậy thì sao đây? Hãy gọi cho tôi và tôi sẽ chuyển khoản cho anh trên Zalo.”
Triệu Nam Thiên không muốn, không chịu nổi sự nài nỉ của người bên kia, cũng chỉ là mấy trăm nghìn, không cần tranh nhau giành trả, thu hút sự chú ý của người qua đường.
Anh đành nói cho cô ấy Zalo của mình.
Ngay sau đó, một yêu cầu kết bạn đã nhận được trên điện thoại.
La Doanh gửi một phong bì màu đỏ, sau đó lắc lắc điện thoại : “Được rồi, tôi có thể dạy cho anh một mẹo!”
Triệu Nam Thiên sững sờ: “Dạy tôi mẹo gì?”
“Bây giờ anh đã có Zalo của tôi đúng không? Sau này khi anh tán gái, đừng dùng những phương pháp cổ hủ như vậy nữa.”
La Doanh lè lưỡi, không cho Triệu Nam Thiên có cơ hội nói chuyện: “Được rồi, tôi thật sự phải đi rồi, khi nào có cơ hội nhất định sẽ mời anh đi ăn cơm.”
“Nó có hiệu quả không? Hay chỉ là tạm thời mà thôi.”
“Đương nhiên là hiệu quả rồi, tiền thuê nhà tháng sau của tôi vẫn ở trong đó mà!”
Triệu Nam Thiên nhanh chóng quên mất tình tiết này, hơn nữa cô gái làm việc trong tập đoàn Tô Phong, anhcũng không muốn làm điều ngông cuồng.
Nhìn xung quanh, thấy một cửa hàng hoa bên cạnh, anh không thể không bước tới.
Kể từ khi xác nhận mối quan hệ với Tô Mục Tuyết, dường như vẫn chưa chính thức hẹn hò cùng cô, thậm chí còn không tặng quà.
Không phải tôi không có ý kiến này, anh thực sự cảm thấy Tô Mục Tuyết không giống loại con gái bình thường, những món quà nhỏ như búp bê và hoa rất hữu ích cho những cô gái bình thường. Có phải dành cho cô không?