Cũng không biết Tô Mục Tuyết đã nói gì với dì Đào, vậy mà chỉ một cuộc điện thoại đã triệt để chặt đứt mệnh giàu sang của Vạn Yến, xuống tay thật hung ác!
Xử lý xong tất cả, giọng điệu của dì Đào vẫn chưa hề hòa hoãn lại, “Người nhà họ Ngụy còn đang ở đó sao? Chú đưa điện thoại tới cho họ!”
Bà Ngụy đang tấm tắc xưng kỳ. Chỉ một câu nói đã có thể đuổi ả Vạn Yến kia ra khỏi nhà, không chút để ý tới mặt mũi của Tô Trường Vũ.
Thủ đoạn này thật lợi hại!
Đang nghĩ ngợi, trong tay đã có thêm một chiếc điện thoại Tô Trường Vũ đưa tới.
Đối với những người khác trong nhà họ Tô, bà ta sẽ không bận tâm.
Duy chỉ có Ngô Đào ở đầu bên kia điện thoại khiến bà ta không dám có chút khinh thường.
Một người phụ nữ rất truyền kỳ. Sau khi chị mình qua đời, bà ta không để ý tới danh tiết, không so đo danh phận mà ở lại trong nhà họ Tô.
Luận đầu óc và thủ đoạn buôn bán, người này không chút thua kém Tô Trường Nguyên.
Nhất là trong khoảng thời gian Tô Trường Nguyên nằm viện, nếu không có bà ta, nhà họ Tô đã sớm sụp đổ!
Đương nhiên, bằng mặt mà không bẳng lòng mới là thật.
Trước đây bà ta vẫn luôn cảm thấy mình thấp hơn Ngô Đào một đầu, hôm nay vất vả lắm mới xoay người được, đương nhiên phải hãnh diện đáp trả!
Bà ta hừng hực khí thế mà cười, “Ôi, em gái nhà họ Tô, đã lâu không gặp. Hai ngày này bận rộn quá, đợi xử lý xong chuyện trên tay tôi sẽ tới tìm bà tâm sự.”
Dì Đào lười nói nhảm, “Hôn sự của con cái khiến bà vất vả theo.”
Trong lời bà Ngụy có ý, “Nào có gì vất vả, tôi tin tưởng Mục Tuyết là đứa trẻ ngoan, chỉ là hai bên có chút hiểu lầm mà thôi. Tôi cũng tin tưởng em gái sẽ cho tôi một lời giải thích hợp lý? Đúng không?”
Bà ta không nói tiếp bởi bà ta tin tưởng lấy trí thông minh của Ngô Đào nhất định có thể hiểu được ý của bà ta.
Nếu như nhà họ Tô có thể nhường càng nhiều lời ích hơn trong lần hợp tác sắp tới, bà ta cũng không phải không thể tiếp nhận mối hôn sự này.
Đương nhiên, cưới hỏi đàng hoàng là không thể nào. Một loại hàng second-hand, nhà họ Ngụy nguyện ý cho cô vào cửa đã có thể tính là khai ân, khiêm tốn lo liệu tiệc cưới một chút là được.
Kết quả không ngờ tới dì Đào lại không tiếp chiêu, “Chị hiểu lầm rồi, mối hôn sự kia coi như thôi đi.”
Bà Ngụy gần như hoài nghi mình nghe lầm, “Em nói cái gì?”
Dì Đào lặp lại, “Nếu hai đứa nhỏ đã không hợp, chuyện hôn sự ngừng lại ở đây.”
Bà Ngụy cười lạnh, “Em gái, tình huống hiện tại của nhà họ Tô là thế nào không cần tôi nói em cũng biết. Nếu em đã không nể mặt như vậy, sau này còn hợp tác thế nào?”
Dì Đào dứt khoát hỏi, “Chị đang uy hiếp tôi?”
Bà Ngụy kinh ngạc một chút, sau đó mới trả lời, “Tôi cũng không có ý đó, dù sao chúng ta vẫn là thông gia!”
Dì Đào trực tiếp từ chối nói: “Thông gia hay là thôi đi. Mục Tuyết quá tùy hứng, chúng tôi không cao trèo nổi.”
“Nếu như chị cảm thấy mình bị tổn thất, có thủ đoạn gì có thể bày ra, Ngô Đào tôi tiếp hết. Nhưng tôi chỉ có một câu nói!”
Giọng nói của bà Ngụy trở nên âm trầm, “Em nói!”
Dì Đào đạm mạc nói: “Nhà họ Ngụy muốn đối phó với tên họ Triệu kia thế nào tôi không quan tâm, cũng không hỏi tới!”
“Nếu các người có thể giết chết anh ta, đó là bản lãnh của các người!”
“Thế nhưng nếu có người dám chạm vào một ngón tay của Mục Tuyết, Ngô Đào tôi đây cũng không phải ăn chay!”
Bà Ngụy cũng không tiếp chiêu, “Tiểu Mai, lời này của em cũng có chút nói quá rồi đi?”
Dì Đào bày ra giọng điệu tùy ý, “Nhà họ Ngụy đang trong thời kỳ quan trọng để phát hành cổ phiếu, Ngô Đào tôi thấp cổ bé họng, muốn trợ giúp xem ra rất khó khăn. Nhưng muốn gây cản trở mà không giúp gì lại rất dễ dàng!”
Nói xong điện thoại bị ngắt máy!
Bà Ngụy xanh cả mặt, vất vả lắm mới nhịn xung động đập điện thoại xuống đất.
Ả đàn bà đê tiện Ngô Đào này, nhà họ Tô đã xuống dốc, ả còn tư cách gì mà cuồng vọng?
Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!
Ngụy Bắc Minh không rõ ràng cho lắm, tiến lên trước hỏi, “Mẹ, dì Đào nói thế nào?”
Bà Ngụy tỏ vẻ bất thiện, “Đừng đề cập tới ả đàn bà đê tiện đó với mẹ, ả hệt như Tô Mục Tuyết, đều không biết thời thế!”