Với thói quen sinh hoạt của em trai cô ta, tiền lương mỗi tháng có thể nuôi sống bản thân đã tốt lắm rồi, cậu ta lấy cái gì để trả?’
Mẹ Thư vẫn đang khuyên nhủ: “Thư Trúc, con xem, em trai con đã nói tới mức đấy rồi, con làm chị…”
Thư Trúc ngắt lời bà ta: “Mẹ, mẹ không cần nói nữa. Nếu con không đưa, có phải sau này con sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của nhà họ Thư sao?”
Mẹ Thư đứng thẳng dậy: “Thư Vũ, chúng ta không xin con bé nữa. Đi, đi với mẹ tới ngân hàng, mẹ cho con số tiền này, không phải chỉ hơn hai trăm triệu tiền lãi thôi sao, không cần nữa!”
Thư Trúc biết mẹ cô ta đang diễn kịch nhưng chuyện khiến cô ta cảm thấy thất vọng, đau khổ, đó chính là thái độ của mẹ cô ta.
Từ trước tới nay, mỗi khi trong nhà gặp phải chuyện gì, mẹ cô ta đều ưu tiên suy nghĩ cho em trai.
Cô ta cũng lười, không muốn nói gì nữa, ném thẻ ngân hàng ra, một mình ra ngoài.
Thư Trúc đi một mình trên đường, dù mặt trời chiếu thẳng trên đầu nhưng cô ta vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.
Lúc đầu, khi bàn bạc chuyện đám cưới với Triệu Nam Thiên, cô ta không muốn áp đặt nhiều yêu cầu như vậy.
Cô ta biết tình hình gia đình của Triệu Nam Thiên, cũng không để ý, chỉ cần có thể tìm được một người đàn ông thật lòng yêu thương mình, vậy là đủ.
Nhưng mẹ Thư sống chết không nghe theo, bà ta nói rằng nếu không cần sính lễ, tương lai khi về nhà chồng sẽ không có địa vị.
Bà ta rất bốc đồng, nói yêu cầu này ra với Triệu Nam Thiên.
Hiện giờ nghĩ lại, lúc đó đúng là điên rồi, mẹ cô ta đưa ra yêu cầu như vậy nào có phải vì suy nghĩ cho cô ta đâu chứ?
Rõ ràng chính là vì Thư Vũ!
Một khi khoản sính lễ này rơi vào túi mẹ cô ta, cô ta muốn lấy ra e rằng còn khó hơn lên trời.
Đến cuối cùng, nhất định cũng là dùng để chuẩn bị cho đám cưới của em trai cô ta.
Nghĩ cũng thật buồn cười, cô ta lại từ chối một người đàn ông tốt như Triệu Nam Thiên chỉ vì những người nhà như vậy.
Sau khi chịu tủi thân, cô ta lấy điện thoại gọi điện cho Triệu Nam Thiên.
Điện thoại được nối máy nhưng cô ta lại không biết nên mở miệng thế nào.
Có lẽ Triệu Nam Thiên đã đoán được cái gì đó, anh hỏi: “Đang ngoài đường sao?”
“Ừ, giải sầu.”
Triệu Nam Thiên nghe ra có điểm không đúng: “Khoản tiền kia bị mẹ em lấy đi rồi hả?”
“Đúng vậy, lấy dùng để tìm việc cho em trai em.”
Triệu Nam Thiên cảm thán: “Nhà em quá nuông chiều cậu ta rồi!”
“Đừng nói tới nó nữa, anh đang ở cùng chị Hồng Thảo sao? Tìm thời gian, hôm nào đó em mời hai người ăn cơm.”
Hai người đơn giản nói chuyện một hồi, tâm trạng của Thư Trúc đã tốt hơn rất nhiều.
Trưới khi tắt máy, Triệu Nam Thiên lại nhắc nhở: “Em hãy để ý kỹ Thư Vũ, cậu ta còn trẻ, chưa trải nhiều sự đời, lấy được một khoản tiền lớn như vậy, anh nghi cậu ta sẽ đi vào con đường sai trái!”