Thu Vũ vẫn chưa thỏa đáng: “Cái đó tôi không quan tâm, mới có chín trăm triệu đã muốn tôi cho qua rồi sao? Không được!”
Tương Hồng Thảo mỉa mai nhìn cậu ta: “À, chín trăm triệu vẫn không đủ, vậy cậu muốn bao nhiêu?”
Thư Vũ dường như không nghe ra cô ta đang chế nhạo mình, cậu ta suy nghĩ một lúc: “một tỷ rưỡi, ít hơn chúng tôi sẽ không cho qua chuyện!”
Tương Hồng Thảo vẫn không nhượng bộ: “Tôi nói rồi, tiền bồi thường cho Thư Trúc chỉ có sáu trăm triệu, ba trăm triệu kia là thành ý của Triệu Nam Thiên, tôi không can thiệp!”
Thư Vũ cười nhạt: “Được, vậy thì đến toà án đi, đến lúc đó bồi thường không được thiếu phần nào, hơn nữa còn phải ngồi tù, cô đã suy nghĩ kĩ đi chưa!”
Nói xong, cậu ta khoanh tay trước ngực, đợi Tương Hồng Thảo chủ động chịu thua.
Nhìn thấy bộ dạng của đối phương, không như người thiếu tiền, một tỉ rưỡi đổi lấy vài năm thi án, chắc không có vấn đề gì.
Tương Hồng Thảo mở lời, thái độ kiên định, trên mặt không để mộ bất cứ biểu cảm gì: “Được, vậy thì đi kiện đi!”
Cô ta khom người xuống: “Không giấu gì cậu, tôi mà Mã Hùng Dũng đã ly hôn rồi, anh ta không đứng tên bất cứ tài sản nào, các người định tố cáo anh ta đến tòa án, có khi một đồng của anh ta cũng không nhận được.
Thư Vũ bước lên: “Cô định lừa ai,”
“Không tin ư?”
Tương Hồng Thảo vừa nói vừa đưa ra một thứ: “Cậu tự xem đi, trước khi ly hôn chúng tôi đã đi công chứng tài sản rồi, được pháp luật bảo vệ.”
Thư Vũ nhận lấy, chết lặng!
Đúng thật là giấy ly hôn, hơn nữa lại còn là từ chiều hôm qua, xem ra đối phương đã sớm chuẩn bị cho vụ kiện rồi.
Triệu Nam Thiên bên này đang suy nghĩ suy đoán ờ trong lòng, thì ra lo lắng của Mã Hùng Dũng không phải là thừa.
Tài sản của cả hai đều do Tương Hồng Thảo đứng tên, nếu như cô ta không muốn lấy hết tài sản, cuối cùng đó không phải là để cho người ngoài?
Thư Vũ không can tâm: “Không đưa tiền, cô không lo lắng anh ta sẽ ngồi tù sao?”
Tương Hồng Thảo nhún vai: “Không có gì, chỉ cần không phải là tử hình, tôi đều có thể đợi anh ấy.”
Thư Vũ sống đến tầm tuổi này, chưa gặp phải người tàn nhẫn như Tương Hồng Thảo, lập tức rơi vào thế yếu, cũng không thể thương lượng được gì.
Bà Thư nhẹ nhàng lên tiếng: “Tiền bồi thường này…cũng hơi ít rồi đúng không?
Tương Hồng Thảo mạnh mẽ nhắc lại: “Ít? Dì à, nếu nói dễ nghe thì Thư Trúc cũng chưa phải chịu đựng tổn thương nào cả, mấy chi phí linh tinh kia thì cần dùng bao nhiêu tiền đây, một trăm năm mươi triệu đủ hay không?”
“Chỉ cần thiếu một đồng thôi, chúng tôi sẽ đi kiện các người, chúng tôi đã tìm luật sư rồi!”
“Vậy mấy người có dám chắc sẽ thắng kiện không, cứ coi như thắng rồi, phí tổn thất cho tinh thần đối đa là một trăm năm mươi triệu, vượt qua giới hạn này, trên pháp luật cũng không công nhận!”
“Tổng cộng ba trăm triệu đó là trách nhiệm của tôi, có thể đưa ra sáu trăm triệu, đó là danh nghĩa của Triệu Nam Thiên.