Thấy Triệu Nam Thiên không nói gì, cậu ta càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
Bà Thư cũng phụ họa theo: “Thì đấy, Thư Trúc à, biết mặt biết người nhưng không thể biết lòng, chuyện này con cứ để em con và cậu ta nói chuyện!”
Thư Trúc muốn lên tiếng nhưng lại bị Nam Thiên ngăn: “Thư Trúc, kệ đi, em không cần phải giải thích.”
Nói xong, anh lấy tấm thẻ ngân hàng ra.
“Trong thẻ này này vẫn còn 300 triệu, tổng là 900 triệu, đây là thành ý lớn nhất của bên nhà họ, nhiều hơn thì tôi nghĩ là không được!”
Thư Vũ cầm lấy tấm thẻ: “Được rồi, tên họ Triệu kia, anh còn dám nói mình không ăn quỵt? Anh xem, ở đây còn 300 triệu cơ mà!”
Bà Thư cũng tiếp giọng: “Triệu Nam Thiên, không ngờ cậu lại là loại người này!”
Triệu Nam Thiên cũng không muốn giải thích, sự thật là như vậy, nếu như bọn họ không tin thì anh cũng chẳng còn cách nào.
Bà Thư vẫn không tha: “Không được, tôi muốn phía người gây ra chuyện tới đây, chúng tôi không muốn nói chuyện với anh ta, chúng tôi muốn nói trực tiếp nói chuyện.”
Thư Vũ nhếch mép cười: “Mẹ, mẹ nghĩ mà xem, anh ta là người ở giữa hưởng lại từ hai nhà, sao có thể để chúng ta nói chuyện với đương sự được? Như vậy thì lộ âm mưu của anh ta à!”
Bà Thư cười khểnh: “Vậy không được, chuyện này chúng tôi không biết, sao phải cậu nói bao nhiêu thì bấy nhiêu chứ?”
Thư Vũ phụ họa: “Không sai, hơn nữa tôi thấy, chỉ sợ số tiền không chỉ là một tỷ rưỡi! Mẹ, mẹ xem, chị con nếu không đồng ý giải hòa, anh ta sẽ phải ngồi tù mấy năm đây?”
Bà Thư cũng nghĩ như vậy, nhất định phải một tỷ rưỡi trở nên, nếu không sao Triệu Nam Thiên sao có thể tùy tiện tăng thêm ba trăm triệu được?
Bà ta quay sang nhìn con gái: “Thư Trúc, con có số điện thoại của cậu cảnh sát lần trước không? Chúng ta không nói chuyện với Triệu Nam Thiên nữa, trực tiếp đi gặp anh ta!”
Triệu Nam Thiên ngắt lời bà ta: “Không cần, muốn tìm cô ấy đúng không? Tôi gọi cô ấy đến đây cho các người, cô ấy đang ở dưới lầu!”
Nói xong, anh gọi điện cho Tương Hồng Thảo ngay trước mặt bọn họ
Thư Vũ thầm nhắc nhở: “Mẹ, tí nữa mẹ phải để ý cẩn thận, đừng để anh ta nắm thóp rồi lừa chúng ta!”
Bà Thư tỏ vẻ hiểu: “Con yên tâm, mẹ sẽ để ý kĩ cậu ta, tuyệt đối không để cậu ta lừa, mẹ sống đến nhường này sao cậu ta có thể qua mặt được mẹ.”
Triệu Nam Thiên thấy bất lực, nếu như không phải Thư Trúc từ đầu đến giờ đang đứng chỗ kia, thì anh cũng không muốn xen vào làm gì.
Cũng may lúc đầu không đi cùng Thư Trúc, nếu không anh không biết phải ứng phó với mấy người nhà này ra sao.
Tương Hồng Thảo nhanh chóng đã lên trên đây.
Trên tay cầm theo một vài món đồ dinh dưỡng: “Chào mọi người, tôi là vợ của Mã Hùng Dũng, thật là có lỗi với cô Thư Trúc rồi, vì vậy hôm nay tôi đặc biệt đến là để xin lỗi.
Vừa nói xong, cô ta đưa túi đồ ra phía trước.
Theo những gì Triệu Nam Thiên vừa mới căn dặn trên xe, dù người nhà họ Thư có chấp nhận bồi thường hay không, vẫn cần phải xin lỗi, còn chuyện bồi thường từ từ nói sau.
Lần trước đến đây, trong lòng cô ta không có chuẩn bị gì, nói chung không phải tất cả mọi người đều nhận tiền.