Có được số tiền này, cũng có thể coi như một lời giải thích cho cô ta.
“Tương Hồng Thảo, chị có thành ý là được rồi.”
Triệu Nam Thiên nhận lấy tấm thẻ, sau đó quay ra gọi điện thoại cho Thư Trúc.
Tương Hồng Thảo lo lắng đợi đứng bên cạnh đợi, mắt thấy anh cúp điện thoại, liền vội vàng tiến lên hỏi: “Nam Thiên, cô ấy nói sao?”
“Chị lái xe đến phải không? Chúng ta trực tiếp qua đó đi.”
“Nhanh vậy đã nói xong rồi á? Đi đi đi, bây giờ tôi đưa cậu qua đó.”
Ký túc xá bệnh viện Đông Châu.
Thư Trúc trực ca tối xong, vừa mới ngủ bù được một lát, thêm nữa tối qua do quá hoảng sợ, tinh thần bây giờ không được tốt lắm.
Mẹ Thư rót cho cô một cốc nước: “Ai gọi điện thoại cho con đấy?”
Thư Trúc cũng chẳng giấu giếm: “Là Triệu Nam Thiên.”
Mặt mẹ Thư đầy vẻ phòng bị: “Nó gọi điện cho con làm gì, vừa nãy mẹ nghe ý hai đứa nói với nhau, hai đứa định bỏ qua cho người kia đấy à?”
Thư Trúc rời giường chỉnh đốn lại một chút: “Vâng, hình như Triệu Nam Thiên có quen với người kia, dù sao thì còn cũng không có chuyện gì cả, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng mà thôi.”
Mẹ Thư lại không đồng ý: “Vậy làm sao được, nói bỏ qua là bỏ qua được chắc? Muốn bỏ qua cũng được, bảo anh ta bồi thường đi!”
“Mẹ à, nếu không phải là nhờ Triệu Nam Thiên thì có lẽ mà đã không gặp lại con được nữa rồi, còn đòi tiền gì nữa chứ?”
“Con còn nói nữa, nếu không phải tại cậu ta thì con cũng không bị kéo vào chuyện phiền phức như thế!”
Thấy con gái lại muốn nói gì đó, bà ta mau chóng ngắt lời: “Tóm lại thì chuyện này con đừng quan tâm, để mẹ nói chuyện với cậu ta, người tốt thì cậu ta làm, lại để con phải chịu khổ, vậy thì không được!”
Không bao lâu sau bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Mẹ Thư lớn tiếng nói vọng ra: “Ai đấy!”
Triệu Nam Thiên ở ngoài cửa nói: “Dì ơi, là cháu ạ.”
Mẹ Thư mở cửa nhưng lại không có ý nhường đường mời vào: “Ồ, Nam Thiên đấy à, sao cháu lại đến đây thế?”
“Cháu qua thăm Thư Trúc ạ.”
Mẹ Thư nghe anh ta nói khách sáo mấy câu rồi trực tiếp đi thẳng vào chủ đề: “Dì nghe nói cháu đến đây để làm hòa đúng không?
“Đúng là có chuyện này ạ.”
“Nam Thiên à, không phải dì nói cháu đâu, tốt xấu gì cháu cũng cùng Thư Trúc trải qua một khoảng thời gian, bây giờ nó lại phải chịu tổn thương lớn thế này, giảng hòa là xong được sao?
“Điều đó chắc chắn không thể ạ, người nhà bọn họ còn ở dưới tầng, để cháu bảo cô ấy lên xin lỗi ạ.”
Triệu Nam Thiên lấy điện thoại ra muốn gọi điện bảo Tương Hồng Thảo đi lên.
Tuy rằng nói chuyện này không có liên quan trực tiếp gì đến cô ta, nhưng Mã Hùng Dũng lại đang bị cảnh sát bắt giam, cũng chỉ có thể là cô ta ra mặt giải quyết thôi.
Sở dĩ không để cô ta cùng đi theo lên là vì sợ mẹ Thư sẽ cảm thấy khó chịu.