Mã Hùng Dũng nghe ra sự khác thường: “Ý cậu là sao?”
“Chuyện bệnh viện, chị Như Nguyệt có thể không truy cứu. Chuyện bắt cóc, chỉ cần Thư Trúc ký một bản cam kết, có thể đem tội của anh rửa sạch sẽ, đến lúc đó làm bảo lãnh hẳn là không thành vấn đề, anh là người thông minh, không cần tôi nói nhiều đúng chứ.”
Mã Hùng Dũng nghe ra sự khả quan trong đó, giọng điệu vẫn có chút nghi ngờ bất ổn: “Anh…sao anh lại giúp tôi?”
“Mã đội trưởng, tôi đi Huy Hoàng chính là thuần túy hỗ trợ, giúp đỡ chứ không phải để ngăn cản tài lộc của anh, chỉ cần anh đem tâm tính cải đổi, thì sao có thể còn có nhiều phiền toái như vậy? Hơn nữa, thực sự cố ý đưa anh vào đây, với tôi có thể có lợi lộc gì chứ?”
Mã Hùng Dũng sửng sốt một lát, sau đó vẻ mặt ảo não, u sầu: “Nam Thiên, trước kia là mù quáng rồi, mong cậu giơ tay đánh khẽ! Cậu yên tâm, sau khi tôi trở về lập tức từ chức, nên ở lại hay nên đi, tuyệt đối không gây thêm phiền toái cho chị Như Nguyệt!”
Triệu Nam Thiên đưa qua một điếu thuốc: “Đội trưởng Mã là nhân tài, nếu anh đi rồi, chị Như Nguyệt không phải liền gãy một cánh tay sao?”
Mã Hùng Dũng hút một điếu thuốc, càng cân nhắc không thấu Triệu Nam Thiên, anh nói như vậy rốt cuộc có ý gì?
Suy nghĩ một chút, lúc này mới cam kết: “Nam Thiên, vậy tôi hiểu rồi, về sau tôi đưa ra cam kết, Huy Hoàng bên kia sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.”
Triệu Nam Thiên lắc đầu: “Anh Mã, anh vẫn không hiểu! Thật ra điều kiện trước đó của anh, chị Như Nguyệt đã đáp ứng, lương hàng năm chín trăm triệu, cộng thêm tiền thưởng cuối năm, một phần cũng không thiếu.”
Mã Hùng Dũng sửng sốt, anh ta gây sức ép nhiều chuyện như vậy, chính là vì muốn ép Vương Như Nguyệt chịu sự chi phối.
Bây giờ thân thể bị mắc kẹt trong tù như đang ở dưới đáy giếng, chính là cơ hội cho người ở trên thả đá xuống, không nghĩ tới Triệu Nam Thiên lại đưa ra một đề xuất hòa bình như vậy.
Cái quái gì thế?
Triệu Nam Thiên khoan dung cho anh ta: “Tôi đi Huy Hoàng, nhiều lắm chính là hỗ trợ, về sau bên kia còn phải dựa vào anh Mã giúp đỡ nhiều hơn, chị Như Nguyệt vào đó thời gian không dài, cũng cần sự giúp đỡ của anh.”
Mã Hùng Dũng nhất thời không biết làm thế nào để tiếp lời.
Triệu Nam Thiên sợ anh ta nghĩ nhiều: “Anh Mã, anh liên lạc với người nhà trước, chuyện còn lại giao cho tôi.”
Triệu Nam Thiên chờ bên ngoài hút thuốc.
Một giờ sau, cuối cùng anh cũng đã gặp vợ của Mã Hùng Dũng.
Vương Như Nguyệt nói không sai, người này lớn lên rất xinh đẹp.
Thân hình xinh đẹp dáng người uốn éo lay động, một đôi mắt phượng hoàng, lúc nói chuyện khó mà kiềm chế, bị cô ta liếc mắt qua thôi, thật giống như có thể bị câu đi hồn phách vậy.
Người phụ nữ đã gặp qua Mã Hùng Dũng ở phong khách, cô ta cũng biết được phần nào đầu cuối của câu chuyện.
Nhìn thấy Triệu Nam Thiên, cô ta cứ như một con rắn xinh đẹp lả lướt trườn đến bên cạnh anh: “Cậu là Nam Thiên đúng không? Mọi chuyện tôi đã nghe qua rồi, vừa nãy tôi cũng đã hung hăng mắng anh Mã một trận ra trò rồi, cái tên khốn đáng chém ngàn dao này thật là chẳng biết tốt xấu gì cả, cậu đừng so đo với anh ta làm gì cả nhé!”