Triệu Nam Thiên suy nghĩ nửa ngày, thật sự không biết giải thích thế nào, dứt khoát nói: “Mẹ, hôm nay con phải làm thêm giờ, buổi tối mọi người ăn trước, đừng chờ chúng con.”
Lý do là tạm thời nghĩ ra, quả thực không tiện từ bên Tô Mục Tuyết nói ra, vậy dứt khoát anh phải tự nghĩ cách thôi.
Cho dù Tô Mục Tuyết thật sự có thể trì hoãn thì cuối cùng tất cả đều sẽ đẩy cho anh thôi.
Mẹ và anh trai khẳng định sẽ không nói gì, chị dâu bên kia cho dù oán giận, cũng sẽ không đổ lên trên đầu Tô Mục Tuyết.
Suy nghĩ một chút, vẫn còn rất hoàn hảo.
Bà Triệu không hiểu: “Hôm nay tốt xấu gì cũng chuyển nhà, người một nhà không cùng nhau ăn cơm làm sao được?”
“Mọi người ăn trước, không thì ngày khác đi, không ở nhà ăn, con cùng Tô Mục Tuyết sẽ mời mọi ngươi đi ăn.”
Miệng nói chuyện, người đã đi ra khỏi cửa.
Bà Triệu từ xa kêu lên: “Đứa nhỏ này, vừa mới làm việc bao lâu, không cố gắng làm việc cho tốt, tiết kiệm tiền, lại còn muốn tiêu tiền như vậy!”
Mẹ anh vẫn đang cằn nhằn, Triệu Nam Thiên đã nhanh chân xuống lầu.
Tùy ý lái xe tới trước cửa một quán mì, Triệu Nam Thiên ném chìa khóa xe qua: “Một lát nữa đưa tôi vào đồn công an, sau đó cậu mang trả xe cho chị Như Nguyệt.”
Từ Minh cũng không hỏi nhiều, nhận chìa khóa xe cất đi.
Đến đồn cảnh sát, anh gọi cho Đại Hùng trước.
Mã Hùng Dũng hiện tại thân phận đặc thù, tính chất vụ án cũng rất ác liệt, nếu như không có người nói cho biết, chỉ sợ không phải dễ dàng tìm ra được.
Cũng may vụ án không phải lớn, mặt mũi nhà họ Hùng coi như có tác dụng.
Triệu Nam Thiên dựa theo quy định, đi làm thủ tục liên quan, bận rộn một phen, cuối cùng cũng nhìn thấy người.
Một ngày không gặp, Mã Hùng Dũng tiều tụy không ít, ngẫm lại cũng thấy được, lời thú tội của mấy tên bắt cóc đẩy anh ta đến trước đài, anh ta nghĩ không nhận cũng không có cách nào từ chối.
Bởi vậy nhìn thấy Triệu Nam Thiên, sắc mặt anh ta trầm xuống: “Là anh, anh sao lại tới đây?”
“Ngồi xuống nói chuyện.”
“Tôi cùng anh không có gì để nói!”
Mã Hùng Dũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu như không phải Triệu Nam Thiên, anh ta cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh này.
Buổi sáng vợ đến, khóc lóc, nói là tìm luật sư, phán quyết vài năm cũng đều nói không được.
Triệu Nam Thiên ngồi vắt chân hỏi: “Thế nào rồi, đội trưởng Mã không muốn đi ra ngoài sao?”
Hai tay Mã Hùng Dũng đè lên mặt bàn: “Mẹ kiếp, là cậu lừa gạt tôi, hôm nay tôi như vậy đều là do cậu hại!”
Triệu Nam Thiên cũng không sợ chọc giận anh ta: “Anh có hôm nay, đều là đổ lỗi cho mình, không có chút nào quan hệ với tôi mà đúng không?”
Cảnh sát bên cạnh thấy cảm xúc của Mã Hùng Dũng có chút kích động, quát lớn một tiếng.
Mã Hùng Dũng thay đổi thái độ, kéo ghế ngồi xuống, muốn xem Triệu Nam Thiên còn có thủ thuật gì nữa.