“Đúng vậy, tôi nghi ngờ anh bí mật mang theo tài sản của nhà họ Tô trong đó!”
Triệu Nam Thiên chậm rãi ngẩng đầu: “Vậy nếu tôi không cho anh kiểm tra thì sao?”
Trần Quân không nói, nhưng ánh mắt anh ta dần dần hiện lên một tia cảnh cáo.
Thật ra không cần thiết phải kiểm tra.
Anh ta chỉ khó chịu vì Triệu Nam Thiên bước ra từ đây vênh váo như vậy, còn lừa bắt cóc cô cả đi!
Hôm nay thật sự nếu để anh đi như vậy thì mặt mũi của anh ta còn biết để ở đâu?
Muốn đi sao?
Có thể!
Phải để lại cái gì đó thì anh ta có thể nuốt trôi cái ngột ngạt trong lồng ngực này đi được!
Triệu Nam Thiên đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, cả người như có sơ hở nhưng lại giống như không có bất kỳ sơ hở nào.
Ánh mắt hai người chạm nhau, dường như ngay cả không khí cũng ngưng tụ lại.
Trần Quân không dám ra tay trước, không phải là anh ta sợ hãi, mà là những lần đánh nhau trước không thu được bất kỳ một lợi ích nào.
Lần này anh ta đã chuẩn bị đầy đủ, không chỉ cả người anh ta chuẩn bị sẵn sàng, mà ngay cả những người anh ta đưa tới hôm nay họ cũng là những đối thủ giỏi được tuyển chọn kỹ lưỡng từ bộ phận bảo vệ của công ty.
Là một sát thủ, anh ta đặc biệt mời viện trợ từ bên ngoài.
Một người đàn ông phía sau tiến lên: “Trần Quân, anh không cần ra tay, chàng trai trẻ này cứ giao cho tôi!”
Trần Quân gật đầu: “Đừng lơ là!”
Người này là viện trợ nước ngoài mà anh ta mời, anh ta là một cao thủ về tán thủ nổi tiếng ở Đông Châu, có biệt danh là Đại Binh, anh ta đã giành được giải thưởng trong đại hội võ thuật, và công phu của anh ta chưa từng yếu đi mỗi ngày.
Điều mà câu lạc bộ chiến đấu nhận ra là bất kể là tốc độ hay thể lực anh ta so với thời đỉnh cao không hề kém phong độ chút nào, chỉ là kinh nghiệm thực chiến thì yếu hơn một chút.
Nhưng sức đánh đấm và sức bật đều thuộc hàng đỉnh cao, trong trận đấu anh ta thậm chí chưa chắc mình sẽ chiếm thế thượng phong với tỷ lệ thắng nhiều nhất là ba mươi phần trăm.
Có anh ta ra tay, cho dù không thu phục được trong chốc lát nhưng nhất định sẽ khiến Triệu Nam Thiên mệt mỏi vì chống đỡ.
Một khi có thể nắm bắt được cơ hội, có thể tấn công lên theo nhóm, lúc đó cho dù là người sắt thì cũng sẽ bị hạ gục.
Cái gì là đạo đức giang hồ? Một với một sao? Vớ vẩn!
Mục đích hôm nay tới đây là đánh cho chó rơi xuống nước, cho dù là cậy đông hiếp yếu thì bọn họ vẫn phải dạy cho Triệu Nam Thiên một bài học.
Bằng không, cứ như vậy nhìn anh mang cô cả đi hả?
Đừng nói đến dì Đào, cho dù là ai cũng khó có thể nuốt được cơn tức này!
Tất nhiên, để mời một cao thủ như vậy đến đây, tình bạn thôi là không đủ.
Như giao kèo từ trước, phong bao lì xì ba trăm triệu đã được bỏ trước vào túi anh ta.