Cô chậm rãi quay đầu, “Anh yên tâm, chuyện hôm nay tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho anh!”
Vạn Yến bị cô nhìn tới chột dạ, cúng rắn ưỡn ngực hỏi, “Tôi còn đang hỏi cô đây, cô có gả hay không gả? Cô nhìn cái gì vậy?”
Tô Mục Tuyết cười cười đi lên, không nói hai lời đã vươn tay đánh ra một bạt tai!
Vang dội!
Dứt khoát!
Xuống tay không hề cố kỵ!
Cái gì mà phong độ cô cả, cái gì mà quy củ nhà họ Tô, tất cả đều bị cô vứt sang một bên.
Không ai sẽ ngờ tới Tô Mục Tuyết lại đột nhiên ra tay. Đợi tới khi Vạn Yến kịp phản ứng lại, gương mặt cô ta đã sưng đỏ!
Triệu Nam Thiên cười cười. Giờ khắc này Tô Mục Tuyết không có chút phong độ cô cả nào nhưng lại có vẻ bá đạo đáng yêu, cường thế tới mê người.
Có cái tát này của cô, cho dù lát nữa anh có phải lên núi đao xuống biển lửa cũng đáng.
Vạn Yến đã lấy lại tinh thần. Cô ta che gò má, thét một tiếng chói tai, “A! Cô… cô… cô dám đánh tôi?”
Tô Trường Vũ nhìn mà đau lòng vô cùng, “Mục Tuyết, cháu quá hồ đồ. Cháu muốn làm gì? Tạo phản sao!”
Tô Mục Tuyết không thèm để ý tới mà đi thẳng về phía trước.
Hai vệ sĩ nhà họ Tô đi lên ngăn cản.
Tô Mục Tuyết ngẩng đầu, chân thật đáng tin nói: “Tránh ra!”
Hai người vệ sĩ khó xử. Tuy hai bọn họ là vệ sĩ của Tô Trường Vũ, thế nhưng bọn họ vẫn phải phân biệt nặng nhẹ.
Nhà họ Tô có không ít cô chủ cậu chủ, nhưng chính hiệu lại chỉ có một.
Chính là cô cả nhà họ Tô trước mắt, còn là loại hàng thật giá thật!
Con gái một của tổng giám đốc Tô Phong Tô Trường Nguyên, cũng là người thừa kế hợp pháp duy nhất của Tô Phong.
Đối nghịch với cô?
Cho dù Tô Trường Vũ có trả tiền lương cao tới đâu bọn họ cũng phải suy tính một chút.
Tô Mục Tuyết vốn không cho bọn họ có thời gian suy tính mà trực tiếp đẩy hai người ra, đi tới trước mặt Vạn Yến rồi cô mới dừng bước.
Vạn Yến chỉ là con cọp giấy. Thấy Tô Mục Tuyết muốn đánh thật, cô ta chỉ có thể chiếu ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Tô Trường Vũ.
Tô Trường Vũ đang muốn há mồm, kết quả bị một câu nói của Tô Mục Tuyết chặn họng, “Nghe nói Tô Lâm có một tấm thẻ ngân hàng, lấy danh nghĩa bộ phận mua hàng, mỗi tháng chi chừng sáu chữ số.”
Tô Lâm đứng bên cạnh cũng biến sắc. Việc này anh ta làm cực kỳ bí ẩn, sao Tô Mục Tuyết có thể biết được?
Tiền đương nhiên được chuyển vào tài khoản riêng, là tiền tiêu vật cha cho anh ta mỗi tháng.
Đừng xem nhà họ Tô là xí nghiệp kiểu gia tộc, nhưng gia quy cực nghiêm.
Nếu việc này bị lộ ra, không chỉ anh ta không chịu nổi, ngay cả cha anh ta cũng sẽ bị liên lụy!
Tô Mục Tuyết tiếp tục hỏi, “Bác ba, việc này bác có biết không?”
Tô Trường Vũ kinh ngạc lắc đầu, mồ hôi lạnh túa ra, “Chưa… chưa từng nghe nói…”
Tô Mục Tuyết gật đầu, “Vậy là tốt rồi!”
Nói xong cô lại nhìn về phía Vạn Yến, ánh mắt khiêu khích hỏi, “Mới vừa rồi cô nói Ngụy Bắc Minh rất tốt?”
Thấy không ai làm chỗ dựa cho cô ta, Vạn Yến chỉ có thể nhắm mắt nói: “Đúng vậy, Bắc Minh tuổi trẻ tài cao, hơn nữa còn là cậu cả nhà họ Ngụy, xuất thân và danh vọng đều rất xứng với cô. Tôi cảm thấy hai người rất xứng…”
Tô Mục Tuyết trực tiếp ngắt lời cô ta, “Nếu cô đã cảm thấy anh ta tốt như vậy, vậy cô gả cho anh ta là được rồi!”
Tiếng nói vừa ra, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.
Ánh mắt Ngụy Bắc Minh trở nên dữ tợn, hệt như đã bị vũ nhục vậy.
Bà Ngụy gần như thốt ra, “Loại phụ nữ này sao có thể xứng với con trai tôi? Tô Mục Tuyết, rốt cục cô có ý gì? Cô cố ý khiến nhà họ Ngụy mất mặt?”
Bà ta bị lửa giận che mờ lý trí, khi nói những lời này ra khỏi miệng đương nhiên bà ta cũng chẳng bận tâm tới mặt mũi Vạn Yến.
Nhất là Tô Trường Vũ, gương mặt ông ta khó coi tới cùng cực, “Mục Tuyết, cháu nói bậy bạ gì đó?”
Tô Mục Tuyết nhún vai, “Có quan hệ gì, dù sao hai người cũng chưa từng đăng ký kết hôn?”