Vậy mà giờ cái tên khốn nạn này lại đem mình làm đồ chơi cùng công cụ phát tiết, cuối cùng bây giờ lại phải nhận kết cục như này, một mình không ai chăm sóc.
Mọi người không ai dám nói chuyện với cô ta, mà dù có cũng không ai dám bắt chuyện, nguyên nhân cũng chỉ vì Tôn Chí Bình mà ra.
Bố mẹ thì ở tít tận vùng biên giới phía nam, nên cô ta cũng chẳng gọi báo cho họ, đỡ mất công bố mẹ lo lắng lặn lội đến đây.
Khương Bích Kiều thất thần nhìn qua ngoài cửa sổ, những cơn gió lạnh không ngừng thổi qua kẽ hở.
Cô ta vốn đang bị đau đầu, bị gió thổi nên càng thêm khó chịu, tuy hiện tại bản thân rất mệt mỏi nhưng vẫn phải tự mình xuống giường đóng lại cửa sổ.
Bác sĩ nói đầu cô ta bị chút chấn động nhỏ, tốt nhất là nên nằm trên giường tĩnh dưỡng, tuy vừa rồi chỉ là lật người để đứng dậy, nhưng cô ta đã cảm thấy đầu óc choáng váng rồi.
Lại thêm cái bụng đói khiến toàn thân cô ta không còn sức lực, chỉ mở mắt thôi cũng cảm thấy khó khăn.
Đầu giường ngược lại cóa một phần thức ăn ngoài, vừa rồi do Tôn Chí Bình gọi tới.
Nhưng hiện tại đồ ăn đều lạnh, nên cô ta cũng chẳng buồn ăn.
Khương Bích Kiều càng nghĩ càng thấy chán nản, nơi này là tầng sáu, chỉ cần từ cửa sổ này ra sức xuống, thì thân chắc chắn sẽ được giải thoát!
Suy nghĩ chợt loé lên làm cô ta không thể đợi được nữa.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô ta di chuyển một cái chân, vậy mà lại có thể xuống giường rồi.
Nhìn chiếc cửa sổ ngay trong tầm với, bỗng cô ta ngửi được một mùi hương rất thơm, là hoa bách hợp, loại hoa mà cô ta thích nhất.
Tôn Chí Bình mà cũng tặng quà sao?
Khương Bích Kiều cười khổ quay đầu, kết quả lại trông thấy một dáng người cao lớn đang bước tới gần.
Chưa kịp đợi cô ta phản ứng thì người đó đã nắm lấy cánh tay cô ta.
Triệu Nam Thiên bày hoa ở đầu giường, cau mày hỏi: “Sao cô lại muốn xuống giường? Tôi vừa nói chuyện với bác sĩ trực ban, ông ta nói cô bị chấn động não, không được đi lại lung tung.”
Khương Bích Kiều sửng sốt một hồi mới nhận ra người đó làTriệu Nam Thiên.
Người cần thì không chịu xuất hiện, mà người không cần lại xuất hiện trước mặt cô ta hết lần này đến lần khác.
Cô ta nhớ rõ ước định giữa hai người, nếu như cô ta là Triệu Nam Thiên, tuyệt đối sẽ không vào bệnh viện trong thời điểm này.
Nếu chẳng may bị Tôn Chí Bình gặp được, thì chẳng khác nào tự đi tìm đường chết.
Nhưng thật sự không ngờ được rằng anh hết lần này đến lần khác tới đây.
Anh tới làm gì? Là muốn nhắc nhở mình không được quên ước định sao?
“Sao anh lại tới đây?”
Khương Bích Kiều lúc này tuy bản thân cũng rất bất ngờ, nhưng vẫn nói chuyện bằng giọng điệu hơi khàn khàn.
Triệu Nam Thiên nâng cô ta lên giường: “Ghé thăm cô một chút, trước tiên cứ nằm xuống đã.”
Vừa nói, anh vừa đi tới cửa sổ nhẹ nhàng đóng lại, cũng không quay đầu nhìn nói: “Cửa sổ tôi giúp cô đóng lại, buổi tối gió lạnh, để lâu dễ đau đầu, đợi trưa mai hãy mở ra.”
Trong phòng bệnh đột nhiên có giọng của một người phụ nữ: “Sao lại đóng cửa sổ rồi? Bố tôi cảm thấy không khí quá bí bách, phải mở ra cho cho thông thoáng chứ.”
Triệu Nam Thiên nhìn về phía cô ta: “Bạn của tôi đang bị đau đầu, không thể hóng gió, nếu muốn thì cô có thể mở quạt, hoặc không thì có thể thay cái giường ngủ.”