Nếu thực sự làm theo những gì bà ta nói, thì anh có khác nào một đứa con rể mang danh người ở làm không công cho nhà họ Tô cơ chứ.
Đừng nói tới việc anh có chịu đựng được loại sỉ nhục này hay không, nếu để cho mẹ anh biết, bà nhất định cũng không đồng ý.
Mặc dù địa vị của anh so với Tô Mục Tuyết là nữ cường nam nhược, mỗi khi cùng Tô Mục Tuyết tranh cãi đều là anh cúi đầu trước, nhưng ít ra đôi khi anh vẫn còn giữ được chút tự do và bản lĩnh của người đàn ông.
Nhưng một khi đã đến nhà họ Tô, việc anh ăn gì, làm gì đều phải phụ thuộc vào sắc mặt người ta.
Cho dù mỗi tháng đưa cho anh sáu mươi triệu, hay thương lượng tăng gấp đôi, anh a vẫn sẽ không cân nhắc chuyện hoang đường này.
Tuy rằng nghĩ trong đầu quyết đoán như thế nhưng khi trực tiếp nói ra lại là một vấn đề nan giải.
Mặc kệ bà ta có làm gì gây khó dễ nhưng xét cho cùng, bà ta vẫn là bậc trưởng bối.
Tô Mục Tuyết có thể trở mặt, hoặc thậm chí tranh cãi với bà ta, nhưng anh thì không thể.
Sau một hồi suy nghĩ, anh bình tĩnh nói.
“Dì Đào, cảm ơn lòng tốt của dì, dù gì cháu vẫn còn trẻ, cháu muốn tự đi lên bằng chính năng lực của mình.”
Bà ta nghe thế thì im lặng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên một hồi lâu.
Một lúc sau, bà ta trịnh trọng nói.
“Cậu thật biết cách phụ lòng tốt của người khác!”
Triệu Nam Thiên cười khổ đáp lại, trong lòng đầy ấm ức nhưng cũng không phản bác.
Tranh cãi với bà ta cũng vô ích mà thôi, điều duy nhất anh ta có thể làm là thể hiện bằng hành động.
Bà ta nhấc chân rời đi, trước khi đi còn quay lại nói.
“Vì con bé đã quyết tâm cùng cậu đi Giang Bắc nên tôi sẽ không ngăn cản nữa, có khi cũng ngăn không được. Nhưng cậu phải đảm bảo với tôi một điều.”
Triệu Nam Thiên tiến lên, ân cần nói.
“Dì nói đi ạ!”
Bà ta lạnh giọng nói.
“Nếu con bé ở bên đó chịu bất kì sự khuất nhục hay ủy khuất nào, tôi sẽ không tha cho một ai nhà họ Triệu của cậu.”
Trái tim Triệu Nam Thiên vừa bình tĩnh lại như bị ném đá.
Sóng gió trong lòng, dâng trào trong chốc lát!
Không phải Triệu Nam Thiên không nóng nảy, mà là từ khi quen biết với Tô Mục Tuyết, anh đã cố gắng hết sức để giữ tính tình của mình ôn hòa.
Ví dụ dì Đào, anh đã chịu đựng và nhường nhịn hết lần này đến lần khác, đó là vì nghĩ rằng bà ta là người người nhà của Tô Mục Tuyết.
Nhưng những gì bà ta nói vừa rồi đã động chạm đến Triệu Nam Thiên.
Dì Đào không quan tâm: “Tại sao, bị tôi chọc vào chỗ ngứa rồi chứ gì?”
Triệu Nam Thiên hít sâu một hơi: “Dì Đào, cháu nghĩ là dì làm sai rồi!”
Dì Đào tò mò: “Có chuyện gì vậy?”