Thái độ của nhân viên bảo vệ thả lỏng hơn nhiều: “Sao trước đây tôi chưa từng gặp anh nhỉ?”
Triệu Nam Thiên đưa cho anh ta một điếu thuốc: “Tôi mới đến.”
Nhân viên bảo vệ nhận lấy, nở nụ cười: “Người anh em à, anh thật may mắn đó, có thể lái xe cho tổng giám đốc Tô, anh là thân thích của nhà họ Tô sao?”
Triệu Nam Thiên mập mờ nói: “Cũng coi là vậy.”
Nhân viên bảo vệ hít một hơi thuốc, nói: “Thật tiếc là anh đến không đúng lúc. Lúc trước chủ tịch Tô có một chiếc xe đua Ferrari, lái rất thích. Cũng không biết tại sao dạo này lại đổi thành chiếc này? Quá khiêm tốn rồi.”
Triệu Nam Thiên không giải thích, rằng chiếc Ferrari đó đã bị chính anh đụng hỏng rồi.
Nghe nói sau chuyện đó Nguỵ Bắc Minh định bồi thường một chiếc, nhưng Tô Mục Tuyết không chấp nhận.
Đang nói chuyện thì cách đó không xa truyền đến tiếng mở cửa thang máy.
Nhân viên bảo vệ vừa nhìn thấy đó là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, liền chào hỏi Triệu Nam Thiên một tiếng rồi vội vàng tránh sang một bên.
Tô Mục Tuyết tiến về phía trước, quạt quạt vào mũi nói: “Có một lát mà anh cũng hút thuốc sao?”
“Anh nghiện thuốc lá nặng, không còn cách nào khác.”
“Sau này anh hút thuốc ít thôi, em không thích mùi này.”
Triệu Nam Thiên vừa gật đầu vừa mở cửa xe.
Tô Mục Tuyết vừa lên xe vừa hỏi: “Vừa nãy anh nói chuyện với ai vậy?”
“Không ai cả, nói chuyện trên mạng thôi.”
Khi hai người rời đi, nhân viên bảo vệ cách đó không xa mới thò đầu ra.
Tuy rằng cách khá xa, không nghe rõ hai người đó đang nói cái gì, nhưng nhìn vào điệu bộ hai người khi nói chuyện, thì không đơn giản như quan hệ thông thường giữa cấp trên và cấp dưới.
Nhân viên bảo vệ ý thức được mình đã phát hiện ra bí mật động trời nào đó, không dám ở lại lâu nữa, vội vàng bỏ chạy.
…
Trước khi Tô Mục Tuyết đến cũng chưa nói qua địa chỉ, cô chỉ đường cho anh, mười phút sau, Triệu Nam Thiên lái xe đến nơi.
Anh vốn tưởng rằng đó chỉ là một tiểu khu bình thường, kết quả khi vừa ngẩng đầu lên nhìn, anh lập tức có chút sững sờ, Bế Thiên Diệp.
Sở dĩ Triệu Nam Thiên biết rất rõ về toà nhà này là vì anh đã nghe Khổng Như Nguyệt nói qua.
Trước khi chưa được điều đến phòng vật nghiệp Giang Uyển, cô ta đã có một kỳ thực tập tại trung tâm vật nghiệp của Bế Thiên Diệp.
Bế Thiên Diệp là một toà nhà mà Hoa Khắc tiến quân vào bất động sản Đông Châu, phát triển tương đối thành công.
Vị trí dành cho các kinh doanh thành đạt, loại hình các căn hộ có mật độ mở rộng thông tầng rộng rãi, mỗi tầng một căn hộ, diện tích mỗi căn hộ khoảng 500 mét vuông.
Nếu như thực sự có một ngôi nhà ở đây, tính riêng phí vật nghiệp đã không phải là một khoản tiền nhỏ.
Triệu Nam Thiên đậu xe, tuy rằng trong lòng hoài nghi nhưng cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đi theo Tô Mục Tuyết vào thang máy.
Thang máy là lối vào trực tiếp đến cửa, không có thẻ ra vào thì không vào được. Hơn nữa, thẻ ra vào trực tiếp phân biệt được số phòng, ngoại trừ tầng của chủ hộ, các tầng khác hoàn toàn không thể dừng lại được.