Người đàn ông nổi giận đùng đùng: “Cô… tôi hiểu rồi, cô cùng phe với bọn nó chứ gì! Vừa rồi cô có chào hỏi với thằng kia, các người có quen biết nhau, cho nên cô mới nói giúp cho nó!”
Có người phụ họa: “Ôi trời, bệnh viện Đông Châu bắt nạt người ta!”
Còn có người la lên: “Coi mạng người như cỏ rác, bác sĩ và thương nhân cấu kết với nhau để ức hiếp người dân kìa!”
Người vây xem ngày càng nhiều, có người chỉ trỏ Thư Trúc, có người chỉ trỏ Triệu Nam Thiên mà nói bóng nói gió.
Người nhà và bệnh nhân khác không biết sự thật lập tức đẩy dư luận lên đỉnh điểm.
Thấy tình hình càng ngày càng tệ, nam bác sĩ vội vàng kéo Thư Trúc sang một bên: “Ngại quá, vừa rồi bác sĩ Thư chỉ chẩn đoán thôi, những lời đó cũng không đại diện cho lập trường của bệnh viện Đông Châu chúng tôi.”
Bỏ qua lời nhắc nhở của nam bác sĩ, Thư Trúc lại lên tiếng: “Đúng vậy, lời nói của tôi không đại diện cho lập trường của bệnh viện, mà chỉ là nhận định của cá nhân tôi.”
Người đàn ông bên kia sửng sốt: “Cô… cô!”
Thư Trúc cương quyết: “Nếu chẩn đoán sai, tôi sẵn sàng xin lỗi, đồng thời gánh chịu mọi trách nhiệm pháp lý. Nhưng nếu chẩn đoán của tôi là đúng, xin các anh vui lòng bồi thường thiệt hại danh dự cho tôi!”
Cô ta vừa nói xong, đối phương không còn ai hồi đáp nữa.
Mặc dù một số người vẫn cố gắng tranh luận, nhưng giọng nói của họ khó tránh khỏi yếu đi.
Nhìn thấy hành động làm dáng của họ, người nhà và bệnh nhân không biết sự thật cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, hóa ra là đang ăn vạ!
Mọi người đều lên tiếng khiển trách.
“Bây giờ thật đúng là kiểu người nào cũng có? Rõ ràng là bị thường từ hồi nảo hồi nào rồi, giờ còn chạy tới lừa người ta!”
“Kiện bọn họ đi, kiện bọn họ tội tống tiền!”
“Đúng vậy, không thể buông tha cho bọn họ!”
“Im đi, có chuyện của mấy người à?” Vài người đàn ông hùng hùng hổ hổ, chán chường mà rời đi.
Trong số họ còn có người hung hãn trừng mắt nhìn Thư Trúc, lúc đi còn cố ý va vào cô ta!
Thư Trúc trầy trật nghiêng ngả, thét lên kinh hãi, tình cờ ngã vào vòng tay của Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên đỡ cô ta dậy: “Cẩn thận! Thế nào, cô có sao không?”
Thư Trúc đỏ bừng mặt, vội vàng đẩy Triệu Nam Thiên ra, xoa xoa bả vai nói: “Không sao.”
“Đụng phải người ta còn muốn bỏ đi? Đứng lại cho tao!”
Triệu Nam Thiên quát lớn, đuổi theo định dạy cho họ một bài học.
Vừa rồi anh duy trì thái độ nhân nhượng, không truy cứu bọn họ, thế mà những người này còn không biết tốt xấu!
Thư Trúc vội vàng ngăn lại: “Triệu Nam Thiên, bỏ đi, em không sao.”
Triệu Nam Thiên nắm cánh tay cô ta: “Thật sự không sao chứ?”
Nói không cảm kích là giả, nếu vừa rồi không có Thư Trúc giúp đỡ nói một câu công bằng, cho dù hôm nay chuyện này có thể giải quyết thì có lẽ sẽ phải gặp trắc trở rất nhiều.
Hơn nữa, theo quan điểm của Thư Trúc, những lời nói hôm nay của cô ta cần một sự liều lĩnh rất lớn. Chỉ một chút bất cẩn sẽ ảnh hưởng đến công việc và tiền đồ nghề nghiệp của cô ta.