Bà chính là người phụ nữ mạnh mẽ độc lập, không dựa vào bất kì ai mà một mình nuôi lớn hai anh em họ, từ chối tất cả sự giúp đỡ của quốc gia dành cho.
Theo như cách nói của mẹ, chỉ cần còn sống tiếp được, tuyệt đối không gây thêm rắc rối cho đất nước.
Triệu Nam Thiên không muốn nhờ vả người khác cũng vì lí do này, bên này anh dễ dàng mở miệng, thế thì sự kiên trì nhiều năm như vậy của mẹ không phải sẽ thành trò cười sao?
Tô Mục Tuyết không biết suy nghĩ trong lòng của Triệu Nam Thiên, nhưng cô hiểu rõ dì Đào.
“Anh không cần lừa em, có phải là bà ấy cản trở từ bên trong không?”
“Không có.”
“Triệu Nam Thiên, anh biết không, người như anh không hề thích hợp nói dối?”
“Thật sao?”
“Thật, không dám nhìn vào người khác, mặt lại dễ đỏ nữa!”
Triệu Nam Thiên bất lực, nếu đã không giấu được cô, chỉ đành nói theo sự thật.
Tô Mục Tuyết tức thở hồng hộc nói: “Em biết ngay mà! Chẳng lẽ bà ấy nghĩ rằng làm như vậy sẽ có thể khiến em thỏa hiệp sao? Nằm mơ!”
Triệu Nam Thiên khuyên cô vài câu, ý nghĩ trở về nhà cũ lại hiện lên.
Nhưng không đợi anh mở miệng, bên kia Tô Mục Tuyết đã nói: “Chuyện nhà cửa anh không cần lo lắng nữa, em đã tìm được rồi.”
“Tìm được rồi? Em tìm được ở đâu?”
“Một người bạn ở Đông Châu có một căn nhà, cũng chỉ để không đấy, vị trí và kích thước cũng phù hợp, có thể xách túi dọn vào ở luôn.”
“Có thích hợp không?”
“Có gì mà không thích hợp chứ? Cũng không phải ở miễn phí, phải trả tiền thuê nhà!”
“Tình cảm như thế thì tốt, hôm nào có thời gian, mời bạn em ăn bữa cơm đi?”
Tô Mục Tuyết từ chối: “Có thời gian rồi tính sau.”
Không những thế, đối diện với ánh mắt Triệu Nam Thiên, bất chợt cô có chút lo lắng.
Triệu Nam Thiên không cảm thấy có gì khác thường, “Đúng rồi, tiền thuê nhà là bao nhiêu? Còn phí quản lý tài sản, có đắt không?”
Tô Mục Tuyết buồn cười nói: “Triệu Nam Thiên, sao bây giờ anh lại giống như bà mẹ già vậy, mở miệng ra là cứ tiền tiền tiền?”
Căn nhà là nơi Từ Hoa Dương đã nói qua điện thoại, cô còn chưa đi xem, nhưng anh ta giới thiệu chắc cũng không đến nỗi tệ lắm.
Vào buổi chiều, khi Từ Hoa Dương sai người đưa chìa khóa tới, còn mang cho cô một bó hoa, loài hoa bách hợp mà cô yêu thích nhất.
Bên trong còn có một mảnh giấy nhỏ nhắn nhắc nhở cô nên chú ý nghỉ ngơi và đừng thức khuya làm việc.
Vẫn giống như trước đây, cẩn thận và chu đáo.
Làm phép so sánh hai người một chút, cô đột nhiên cảm thấy con người Triệu Nam Thiên khá nhàm chán, không lãng mạn chút nào.
Từ khi hai người xác định mối quan hệ đến nay, chưa nói đến hoa, ngay cả quà còn chưa tặng, cũng chẳng đưa cô đi ăn ở ngoài bao giờ.
Thậm chí đôi khi cô còn hoài nghi, với EQ của anh, ban đầu sao có thể theo đuổi được Thư Trúc vậy?