Tô Mục Tuyết lạnh lùng nói: “Bà Ngụy, lời này của bà có chút không đúng với sự thật thì phải? Đúng, mặc dù tập đoàn Tô Phong không có khởi sắc, nhưng không phải ai cũng có thể giẫm lên một cước!”
Bà Ngụy nghẹn họng nhìn trân trối, “Cô… cô dám nói lại lần nữa?”
Trước đây, ở trước mặt bà ta Tô Mục Tuyết luôn ngoan ngoãn nghe lời, hệt như đã trở thành con dâu bà ta. Đừng nói tới chống đối, ngay cả nói chuyện cũng dịu giọng nhỏ nhẹ.
Nhưng từ sau khi Triệu Nam Thiên xuất hiện, cô như biến thành một người khác.
Tính tình quật cường, nói chuyện không nể mặt!
Trước mặt mọi người cô dám chống đối mình?
Lẽ nào cô không sợ nhà họ Ngụy bỏ đá xuống giếng thật sao!
Tô Mục Tuyết bày ra giọng điệu chế nhạo, “Tôi có nói lại mười lần cũng giống vậy. Còn nữa, Triệu Nam Thiên không phải người nhà họ Tô, tôi không thể quản anh ấy được!”
Bà Ngụy gần như chán nản, “Một tên bảo vệ nghèo hèn, là anh ta cho cô chỗ dựa để cô nói chuyện với tôi như vậy?”
“Gia giáo nhà các người đâu? Tu dưỡng nhà các người đâu? Đây là tiểu thư khuê các mà nhà họ Tô dạy dỗ ra?”
Tô Mục Tuyết đáp lại, “Gia giáo nhà tôi không tới phiên bà quan tâm!”
Bà Ngụy nắm chặt bàn tay, chặt tới mức mu bàn tay bắt đầu nổi đầy gân xanh.
Dựa theo tính nết của bà ta trước kia có lẽ bà ta đã sớm tát một tát tới, khiến người phụ nữ đê tiện này biết thế nào là quy củ!
Hết lần này tới lần khác, thủ đoạn của Triệu Nam Thiên khiến bà ta như bị gai đâm sau lưng.
Trên gương mặt bà ta còn đang mơ hồ đau rát, trong lòng tuy phẫn nộ nhưng còn chưa tới mức mất trí.
Bà ta hít một hơi thật dài, cố nén giận dữ nói: “Kêu anh ta thả người, có chuyện gì nói cho rõ ràng.”
“Cô không muốn gả vào nhà họ Ngụy? Được, tôi thành toàn cho cô!”
“Bên phía nhà họ Tô tôi sẽ đích thân đi giải thích giúp cô!”
Không đợi Tô Mục Tuyết đồng ý, Ngụy Bắc Minh đã cười lạnh, “Mẹ, mẹ không cần cầu cô ta, cô ta không muốn gả? Con mới không muốn kết hôn đây!”
Nói xong anh ta bày ra vẻ giễu cợt nhìn về phía Triệu Nam Thiên, “Họ Triệu, một người đàn bà dâm đãng ông đây từng “chọc” rồi mà mày cũng coi như bảo bối! Đừng nhìn tao như vậy, có cần tao dạy mày mấy chiêu để mày biết cách lấy lòng cô ta không?”
Khuôn mặt Tô Mục Tuyết trở nên lạnh lùng. Cô có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới Ngụy Bắc Minh lại là loại tiểu nhân hèn hạ vô sỉ như vậy.
Hôn sự không thành lại quay ngược qua giội nước bẩn?
Cảm giác buồn nôn khiến cô không chỗ phát tiết, thế nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không thể giải thích.
Đang muốn quát lớn, cô chợt phát hiện trong góc có người len lén mở di động, góc độ đối diện hai người.
Lại nghe thấy ô ngôn uế ngữ trong miệng Ngụy Bắc Minh, cô lập tức hiểu được đã có chuyện gì xảy ra.
Trong lúc vội vàng cô không kịp giải thích, chỉ quát lớn một tiếng, “Triệu Nam Thiên, đừng xung động!”
Vừa dứt lời, nơi bụng dưới của Ngụy Bắc Minh đã trúng một đấm nặng nề.
Cả khuôn mặt anh ta vặn vẹo biến hình, mặt viết đầy oán độc và thù hận!
Bà Ngụy ngây người tại chỗ. Biến cố phát sinh quá đột ngột, đến mức bà ta vốn còn chưa kịp phản ứng đã có chuyện gì xảy ra.
Thậm chí bà ta còn không kịp khuyên can, Ngụy Bắc Minh đã bị Triệu Nam Thiên ném bay ra ngoài hệt như ném một đống cát.
Anh ta giãy giụa bò lên, đầy người đầy bụi bặm, dáng vẻ chật vật không chịu nổi.
Viền mắt bầm tím, máu mũi không ngừng chảy ra, mắt kiếng trên mặt cũng vặn vẹo biến hình.
Bà Ngụy lảo đảo chạy lên trước, ôm lấy gò má con trai kiểm tra một hồi lâu, “Bắc Minh, thế nào, có đau không?”
Ngụy Bắc Minh sờ cằm, nụ cười càng thêm âm trầm, “Mẹ, con không sao!”
Bà Ngụy chậm rãi đứng dậy. Khi quay đầu lại, gương mặt đầy mỡ của bà ta đã tràn đầy oán độc, không khác gì mấy so với Ngụy Bắc Minh.
Chẳng qua vì gương mặt sưng vù, thoạt nhìn trông bà ta càng thêm dữ tợn và khủng bố.
Giọng điệu của bà ta gần như trở nên điên cuồng, “Chơi chết anh ta cho tôi, có chuyện gì xảy ra tôi chịu trách nhiệm!”
Bị ý kiêu căng phách lối này lan đến, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống!