“Không đồng ý? Vậy bảy triệu!”
“Còn chưa đồng ý? Mười triệu! Không được nữa thì, mười lăm triệu!”
“Không ai không thích tiền, anh nói có phải không?”
Triệu Nam Thiên cười lạnh: “Anh thật sự cho rằng tiền bạc có thể giải quyết mọi chuyện?”
Trần Quân vui vẻ nói: “Tất nhiên là không thể, vậy mọi chuyện còn đơn giản hơn. Tôi bỏ ra gần hai triệu để tìm một đám côn đồ, đập cửa, bịt lỗ khóa. Tôi dám đảm bảo rằng anh sẽ không bao giờ thuê được nhà ở Đông Châu!”
Triệu Nam Thiên bật cười, thực sự là một lời đe dọa trắng trợn!
Trần Quân hỏi: “Anh không tin à?”
Triệu Nam Thiên lắc đầu, tuy giọng điệu bên kia cao ngạo, nhưng anh không hề nghi ngờ nhà họ Tô không có bản lĩnh này.
Lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, cho dù là nhà họ Tô có suy tàn, nhưng với sức lực còn sót lại này vẫn có thể bóp chết một kẻ nhỏ bé như anh? E rằng còn dễ hơn là nghiền nát lũ kiến!
Anh chỉ không thể hiểu tại sao dì Đào từ đầu đến cuối không bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của anh? Luôn có thái độ lên mặt bắt nạt người.
Ngay cả khi anh lui một bước rồi lại một bước, nhưng vẫn không chừa chỗ cho anh.
Nếu ngay từ đầu bà ta thương lượng nhẹ nhàng với mình, anh không hẳn là một tên không có não nhất quyết treo lên cây để thắt cổ.
Cái bẫy do Hạ Như Ngọc bày ra, tình cảnh của nhà họ Tô là do Ngụy Bắc Minh ép buộc, ngay cả Từ Hoa Dương về nước lần này, cũng không dốc hết tâm sức giúp người khi gặp nạn.
Kể cả cuộc hôn nhân này, không phải anh đòi sống đòi chết muốn có, cũng không phải là anh mặt dày mày dạn phải ở bên cạnh Tô Mục Tuyết.
Hơn nữa từ đầu đến cuối, chỉ có anh là người duy nhất không tính toán được mất, luôn giúp đỡ Tô Mục Tuyết, mọi chuyện đều vì cô, thâm chí còn suy nghĩ cho cả nhà họ Tô.
Nhưng kết quả thì sao?
Tất cả mọi người đều chế giễu anh không tự lượng sức mình, chó chui gầm chạn, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Chẳng lẽ là bởi vì nghèo nên anh mới đáng bị người ta ức hiếp?
Trần Quân có chút thông cảm: “Tôi biết anh không phục, nhưng ai bảo anh bước chân vào thế giới không thuộc về mình chứ? Vận mệnh không phải thứ anh muốn chống lại là có thể chống được, làm người phải học cách khuất phục!”
Triệu Nam Thiên thuận thế hỏi ngược lại: “Vậy ý của anh là tôi đáng đời?”
“Anh không muốn thừa nhận cũng không còn cách nào, sự thật là thế!”
“Thế cho nên anh cam tâm tình nguyện làm một con chó của nhà họ Tô?”
Ánh mắt Trần Quân chợt co rút lại.
Triệu Nam Thiên thấy một lời nói trúng, giọng điệu càng thêm gian xảo: “Tôi có thể nói cho anh biết, con rể nhà họ Tô chắc chắn là tôi, nói thế nào đi nữa thì tôi cũng là chủ của anh, gọi hai tiếng nghe xem nào?”
Giọng nói của Trần Quân càng lạnh hơn: “Họ Triệu, tôi biết anh có chút bản lĩnh, nhưng anh đừng không biết xấu hổ!”
Triệu Nam Thiên ụp lỗ tai, giễu cợt nói: “Thật xin lỗi, giọng nói nhỏ quá, tôi nghe không rõ.”
Trần Quân tiến nửa bước, hai tay nắm thành quyền xong lại buông ra: “Muốn tôi động tay trước sao?”