Giày cao gót màu vàng cùng chiếc quần da màu đen bó sát, thân trên là một chiếc áo cộc tay màu đỏ nhạt. Tóc tai được chỉnh trang rất cẩn thận cứ như từng gợn sóng xõa trên vai.
Hẳn là vì che giấu vết bàn tay trên mặt, cô ta trang điểm rất đậm, bờ môi cũng được tô đỏ tươi.
Phối hợp với chiếc hoa tai khá lớn, khí chất kiều diễm, hoàn toàn khác biệt với hình ảnh người phụ nữ mạnh mẽ anh nhìn thấy trước kia.
Nếu không để ý, ai cũng sẽ nghĩ cô ta là một thiên kim tiểu thư thường xuyên la cà trong hộp đêm.
Khương Bích Kiều quay một vòng nói: “Nhận không ra sao?”
“Có một chút.”
“Rất khác sao?”
“Ừ, xinh đẹp hơn nhiều.”
Khương Bích Kiều thuận thế bắt lấy cánh tay anh: “Miệng ngọt quá, tôi đang mang giày cao gót, phiền anh làm tài xế cho tôi một đêm, có được không?”
Triệu Nam Thiên yên lặng gật đầu, khuôn mặt không thay đổi né tránh cô ta.
“Thật không hiểu tình chuyện, tôi có thể ăn thịt anh được sao?”
Khương Bích Kiều hừ một tiếng, móc chìa khóa xe ra ném qua.
Triệu Nam Thiên nhìn lên thì thấy xe của Khương Bích Kiều là chiếc Volkswagen Passat màu đen, một chiếc xe điển hình của hội nhà giàu.
Đàn ông lái không sao nhưng phụ nữ lái thì có hơi cổ hủ.
Suốt quãng đường không ai nói tiếng nào, bầu không khí rơi vào trầm lặng.
Khương Bích Kiều bắt đầu phá vỡ sự yên tĩnh: “Tôicòn tưởng rằng hôm nay anh sẽ không tới.”
“Rắc rối này có liên quan đến tôi, không thể để một mình cô ra mặt được.”
“Bớt giả vờ với tôi đi. Tôi thấy anh tâm trạng không tốt lắm, cãi nhau với vợ rồi hả?”
Triệu Nam Thiên không nói tiếng nào, thấy đèn sắp chuyển đỏ, chân đột nhiên phanh gấp một cái.
Khương Bích Kiều oán giận một câu: “Mưu sát à? Tôi không hỏi nữa được chưa!”
Chỗ uống rượu là một quán bar nhẹ nhàng, không có những điệu nhảy điên cuồng như trong tưởng tượng, không gian yên tĩnh, thoáng đãng.
Triệu Nam Thiên hơi ngạc nhiên, Khương Bích Kiều hóa ra là khách quen ở đây, hai người được quản lý chào hỏi ngay khi vừa bước vào.
“Chị Khương, hôm nay vẫn là như cũ sao?”
“Như cũ, hai phần!”
Vừa nói chuyện, Khương Bích Kiều vừa dẫn anh đến chỗ ghế dài ngồi xuống.
Tâm trạng Triệu Nam Thiên không thoải mái, không cần Khương Bích Kiều mời rượu.
Hai người trò chuyện câu được câu không, phút chốc đều ngà ngà say.
Khương Bích Kiều đặt ly rượu xuống: “Nói về vợ anh một chút đi?”
“Nói về cô ấy làm gì?”
“Tò mò thôi, nghe nói cô ấy rất xinh đẹp?”
Triệu Nam Thiên kỳ quái: “Làm sao cô biết những chuyện này?”
“Tôn mập nói đấy chứ…”
Cô ta chọn một vài từ dễ nghe nói.