Lúc lên xe đi về trong lòng anh không thoải mái, vốn dĩ hôm nay đến giải quyết rắc rối nhưng không ngờ lại trêu chọc thêm một rắc rối lớn hơn.
Tiểu Ngũ cẩn thận hỏi: “Anh Thiên, anh không sao chứ?”
“Không sao, quay về rồi nói.”
Triệu Nam Thiên vừa chuẩn bị xong đồ ăn, Tô Mục Tuyết vừa bước vào nhà.
Anh đứng ở ngoài cửa nhìn: “Làm sao lại muộn như vậy?”
Tô Mục Tuyết trừng mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn, tài xế đưa em về nhà đó.”
Triệu Nam Thiên cởi giày cho cô: “Anh không phải ý đó.”
“Bớt đi đừng tưởng em không biết anh nghĩ gì, anh sợ Từ Hoa Dương trong xe chứ gì?”
Triệu Nam Thiên bị nói trúng, ngượng ngùng cười.
Tô Mục Tuyết giải thích: “Anh ta gần đây không ở Đông Châu.”
Triệu Nam Thiên thở một hơi dài: “Anh không hỏi em cái này, ăn cơm đi.”
Vừa nói thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Tô Mục Tuyết nằm trên sofa, xoa xoa đầu nói: “Anh đi mở cửa đi, em mệt rồi.”
Triệu Nam Thiên vừa mở cửa ra, nhất thời ngẩn người tại chỗ.
“Làm sao, nhìn thấy tôi rất bất ngờ sao?”
Triệu Nam Thiên bày ra gương mặt tươi cười: “Chào dì Đào, Mục Tuyết mau qua đây.”
Dì Đào hậm hực nói: “Không cần khách khí, giấy chứng nhận phòng ở đây là tên của tôi, nếu như tính toán thì cậu mới là khách.”
Bà ta không đổi giày, treo túi lên giường rồi đi thẳng vào trong.
Vừa đi vừa châm biếm: “Làm sao, thật sự xem chỗ này là nhà của mình à? Ở có quen không?”
Triệu Nam Thiên im lặng không nói, anh đã quen thái độ cao cao tại thượng của dì Đào này.
Nếu như nói trong lòng thoải mái thì là không thể nào.
Nhưng từ lúc nhỏ mẹ đã giáo dục anh như vậy chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Ngoại trừ chú hai nhà họ Tô ra, Triệu Nam Thiên căn bản không xem nhà họ là người thân, tất cả sự tôn trọng đều không đáng nhắc đến.
Nhưng dì Đào không được, dì Đào là rào cản mà anh và Tô Mục Tuyết phải vượt qua, lại là một người mẹ kế.
Cho dù bà ta có làm khó thế nào, ngoại trừ nhẫn nhịn cũng không dám có chút bất kính nào.
Dì Đào nhìn thấy Triệu Nam Thiên không nói chuyện, tính khí nóng nảy và hậm hực thường ngày đều không dám phát ra ngoài, khó chịu vô cùng.
Bà ta dừng chân, hung hãn nhìn Triệu Nam Thiên một cái: “Thật sự không hiểu được, Tô Mục Tuyết thích cái gì ở cậu?”
Tô Mục Tuyết lúc này đứng dậy từ sofa: “Tôi thích điểm gì của anh ấy, liên quan gì đến bà?”
Dì Đào nghe được lời này, càng thêm tức giận, chỉ về phía Triệu Nam Thiên nói: “Con nhìn anh ta, suốt ngày mặc tạp dề, muốn bản lĩnh không có bản lĩnh, muốn tiền đồ không có tiền đồ, sống như người đàn ông của gia đình vậy!”
Tô Mục Tuyết ôm lấy cánh tay của Triệu Nam Thiên, mạnh mẽ nói: “Tôi thích anh ấy như này, thích anh ấy làm vì tôi, thích cơm anh ấy làm, bà quản được sao?”