Chưa nói đến việc so sánh với các loại nữ thần như Mạnh Nhã, thậm chí nếu so với chị dâu họ là Khương Bích Kiều thì đó cũng là một người trên trời một kẻ dưới đất.
Nhất là sau khi nghe tin gia đình anh họ không hòa thuận, chị dâu họ thường ở một mình canh phòng trống, biểu hiện của gã ta lại càng để ý, ân cần hơn.
Sự chân thành của con người còn có thể cảm hóa được mọi thứ, gã ta đã nhiều lần âm thầm quan sát Khương Bích Kiều, cô ta cũng không giống với loại phụ nữ cam tâm tình nguyện chịu đựng cô đơn.
Chỉ đáng tiếc là vẫn mãi không có tiến triển gì.
Đang nghĩ đến đó, điện thoại sáng lên.
Tôn mập nghi hoặc, vừa rồi trên Zalo có thêm vài người gần đó, chẳng lẽ có tin nhắn trả lời rồi?
Cuối cùng không ngờ tới, bấm vào mở ra xem, hóa ra là tin nhắn của chị dâu họ gửi tới.
Tôn mập chỉ liếc nhìn hai lần, nhất thời liền ngã khỏi ghế.
Một đám bảo vệ vội vàng qua đó đỡ dậy: “Anh Tôn, làm sao vậy?”
Tôn mập đỏ mặt nói: “Cút cút cút, không có chuyện của các người, nên đi làm gì thì làm cái đó đi.”
Đuổi hết mọi người đi xong, gã ta không tin nổi lại mở điện thoại ra, tin nhắn trong hộp thư đến khiến cả người gã ta cứng đờ.
Là chị dâu họ gửi tin nhắn đến, nội dung chỉ có một câu: “Buổi tối anh họ chú phải trực ca đêm, chú mang đồ qua đây đi.”
Cơ thể mập mạp của Tôn mập run rẩy một trận, mang đồ vật tới?
Đồ gì chứ? Con ba ba sao?
Mang qua đó thì mang qua đó, vậy câu nói trước đó là có ý gì đây?
Tôn mập nghĩ nghĩ, nhếch miệng cười ra tiếng, đây là đang ám chỉ sao?
…
Ở kho hàng bên kia, Triệu Nam Thiên không chắc chắn hỏi: “Cậu làm như vậy có được không thế? Chủ nhiệm Khương không gặp Tôn mập, cậu lừa gã ta có tác dụng gì chứ?”
Từ Minh nhướng mày: “Anh Thiên, vậy nếu như tôi lại gửi cho Tôn Chí Bình một tin để anh ta về nhà trước thì sao?”
Triệu Nam Thiên có chút đăm chiêu suy nghĩ, chẳng trách vừa rồi anh ta đòi đi kiểm tra bảng lịch trực ban của phòng vật nghiệp, thì ra là chơi chiêu gậy ông đập lưng ông.
Với sự can đảm và tính nết của Tôn mập, gặp loại chuyện tốt này chắc chắn không kiềm chế nổi.
Một khi Tôn Chí Bình về nhà, vậy thì chuyện này sẽ thú vị lắm đây!
Thấy Triệu Nam Thiên không nói lời nào, trong lòng Từ Minh có chút bối rối: “Anh Thiên, không lẽ anh phản đối à?”
“Nếu người không xúc phạm ta, ta cũng không xúc phạm người. Cứ mạnh tay mà làm thôi. Nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Triệu Nam Thiên cười khổ, lời phản đối anh không nói nên lời, lời tán thành anh cũng không nói ra được.
Nếu như thật sự có lựa chọn, anh cũng không nguyện ý dùng cách này đi đối phó với một người phụ nữ, thật sự không vẻ vang gì cả. Nhưng mà anh có biện pháp khác sao?
Thật ra anh muốn sử dụng năng lực và khả năng của mình để tạo ra tiếng vang ở nơi làm việc, nhưng liệu ai đó có thể cho anh cơ hội này không?
Dựa vào mối quan hệ của người anh họ Tôn Chí Bình, Tôn mập diễu võ dương oai ở Giang Uyển, gây sức ép cho đội bảo vệ đến nỗi không ngẩng đầu lên được.