Ngoài miệng gọi anh đứng lại: “Còn nữa, chuyện này xảy ra trong thời gian anh giữ chức phó đội trưởng, chức phó đội trưởng này tạm thời bị hủy bỏ.”
Nghĩ nghĩ một chút, cô ta lại bổ sung một câu: “Đương nhiên nếu về sau biểu hiện của anh tốt cũng không phải không thể giúp anh khôi phục lại chức danh.”
Triệu Nam Thiên cười lạnh: “Nói xong rồi? Nếu đã không có chuyện gì thì tôi đi trước. Bản kiểm điểm năm nghìn chữ tôi phải chuẩn bị một khoảng thời gian.”
Nói xong anh đi nhanh không ngừng, đá thật mạnh cửa bỏ đi.
Nhậm chức lâu như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên chịu loại ấm ức này. Con mẹ nó, thật khó chịu quá!
…
Thấy Triệu Nam Thiên bị dìm đến cùng như vậy, tổ trưởng Hàn vui sướng mừng thầm.
Từ hôm nay trở đi, Triệu Nam Thiên chẳng là cái thá gì ở trước mặt anh ta cả, về sau còn có cái gì ngông cuồng chứ?
Anh ta vội vàng cáo lui, muốn đi khoe khoang chiến tích trước mặt Khổng Như Nguyệt.
Tôn mập chờ bọn họ rời đi, từng bước tới gần phía trước: “Chị dâu à, cứ như vậy mà buông tha cho cái tên kia à?”
Chủ nhiệm Khương hơi phiền chán nói: “Ở công ty gọi chức vụ của tôi.”
Tôn mập khinh thường bĩu môi, ánh mắt rơi vào cổ áo, vừa sửa miệng nói: “Chủ nhiệm Khương, Triệu Nam Thiên là kẻ kiêu ngạo bất tuân, để lại ở Giang Uyển sớm muộn gì cũng trở thành tai họa. Chị cũng không thể thả hổ về rừng được.”
“Tôi làm việc không cần chú dạy!”
Vốn dĩ cô ta còn muốn nói điểm khác, kết quả phát hiện ánh mắt Tôn mập có chút không thành thật, lập tức trừng mắt nhìn gã ta.
Chủ nhiệm Khương hạ lệnh đuổi khách nói: “Không có chuyện gì thì quay về dưỡng thương đi, tôi còn có việc.”
Mấy năm nay cô ta và Tôn Chí Bình bằng mặt không bằng lòng, cũng nghĩ qua đủ loại vui thú rồi.
Nhưng những người đàn ông bên cạnh không ai có thể lọt vào mắt. Về phần Tôn mập, không có việc gì thì đến ra vẻ nịnh bợ, một chút tâm tư xấu xa này lại không thể qua mắt được cô ta.
Nếu không phải nể mặt Tôn Chí Bình, cô ta căn bản cũng sẽ không cho người này cơ hội được tiếp cận.
Cho dù cô ta có muốn ăn vụng đi nữa cũng không thể bụng đói ăn quàng.
Nghĩ đi nghĩ lại, bóng dáng cao lớn của Triệu Nam Thiên lúc rời đi lại nhảy vào trong đầu.
Tôn mập chưa từ bỏ ý định: “Vậy thì cái gì nhỉ, buổi tối hôm nay anh họ tôi có ở nhà không? Hôm qua tôi có câu được vài con ba ba…”
Chủ nhiệm Khương quăng cho gã ta bộ mặt lạnh lùng: “Anh ta không ở nhà. Về sau chú cũng đừng có nhắc đến mấy cái thứ linh tinh vớ vẩn trong nhà đó nữa!”
Tôn mập cười hì hì: “Chị dâu à, con ba ba này là đồ tốt lắm. Anh ta tốt thì chị cũng tốt…”
Sắc mặt chủ nhiệm Khương khó coi: “Cút!”
Tôn mập ỉu xìu rời đi, trong lòng còn đang cân nhắc xem có phải là anh họ đã thường xuyên vụng trộm ở bên ngoài, không đủ cho cô ta ăn no. Bằng không lửa giận sao lại lớn như vậy chứ?
Chân trước Triệu Nam Thiên vừa mới quay về Giang Uyển, Tôn mập đã lập tức bắt đầu bỏ đá xuống giếng.
Từ Minh và Tiểu Ngũ bị ra lệnh cưỡng chế tạm thời cách chức, tất cả các lý do đều là lời nói vô căn cứ giả dối.