Triệu Nam Thiên dập tắt đầu thuốc lá trong gạt tàn thuốc rồi nói: “Không sai, người là do tôi đánh, cái tên khốn Tôn mập đó ngứa đòn!”
Anh hoàn toàn không hối hận vì chuyện này, nếu như cái tên khốn đó còn dám làm phiền Mạnh Nhã thì anh sẽ còn ra tay mạnh hơn nữa.
Khổng Như Nguyệt khó xử nói: “Anh Nam Thiên, anh phải chuẩn bị tâm lý trước, theo ý của phía chủ nhiệm Khương…”
Triệu Nam Thiên cười lạnh lùng rồi nói: “Sao cơ, chỉ dựa vào lời nói từ một phía của Tôn mập mà công ty muốn đuổi việc tôi sao?”
Khổng Như Nguyệt cũng tức giận nắm tay lại thành nắm đấm và nói: “Không sai, tôi cũng nghĩ như vậy, ông Uông còn nói giúp cho anh, nhưng chủ nhiệm Khương lại một hai không chịu đổi ý.”
Triệu Nam Thiên đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất, anh nói: “Nói đi, ý kiến xử phạt cuối cùng là thế nào?”
Khổng Như Nguyệt nói với vẻ không cam tâm: “Anh Nam Thiên, mặc dù anh đánh Tôn mập là có lý do nhưng dù sao thì gã ta cũng là cấp trên, hơn nữa, chức phó đội trưởng của anh lại đang trong thời kì ủy quyền, vì vậy…”
Triệu Nam Thiên tắt nụ cười, nói: “Vì vậy tôi không thể làm phó đội trưởng nữa sao?”
Khổng Như Nguyệt hết cách, chỉ có thể nói sự thật: “Cũng không phải là ý đó, chỉ là… Đình chỉ chức vụ để xem xét.”
Triệu Nam Thiên nghe ra điểm mấu chốt thì liền hỏi: “Đình chỉ chức vụ? Đình chỉ bao lâu?”
“Chuyện này thì không có nói, chắc là sẽ không quá lâu. Anh Nam Thiên, anh yên tâm, trưởng khoa Uông cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”
Triệu Nam Thiên cười lạnh lùng, không quá lâu?
Sao có thể.
Bây giờ xem như anh đã hiểu ra được, hèn gì Tôn mập biết rõ anh đã quay về rồi nhưng vẫn đến quấy rối Mạnh Nhã, thì ra là gã ta đã bố trí sẵn mọi thứ, chỉ đợi anh sa lưới mà thôi.
Có trưởng khoa Uông nói đỡ giúp anh nên cho anh thôi việc là chuyện không thể nào.
Nhưng chỉ với việc đình chỉ chức vụ không thời hạn thì cũng đồng nghĩa với việc đã bóp chặt cổ họng của anh rồi.
Một khi đình chỉ chức vụ thì nhất định cũng sẽ không có lương.
Tô Mục Tuyết tiêu tiền như nước, tiền lương của cô đều dùng cho việc tiệc tùng và mua mỹ phẩm.
Tiền chi tiêu hằng ngày dựa hoàn toàn vào chút tiền lương ít ỏi của anh. Nếu như không có lương thì anh còn có thể kiên trì được bao lâu?
Hơn nữa, gần như Triệu Nam Thiên có thể chắc chắn, một khi anh bị đình chỉ chức vụ thì nhất định Tôn mập sẽ đến kho gây rắc rối.
Với tính khí của Từ Minh thì khó tránh khỏi xung đột.
Đến lúc đó, nhất định sẽ liên lụy đến cả Tiểu Ngũ, tất cả sẽ bị Tôn mập đá ra khỏi đội bảo vệ.
Một khi mất đi cánh tay trái và cánh tay phải thì dù cho sau này anh có phục chức thì cũng có tác dụng gì?
Cả đội bảo vệ lớn của Giang Uyển đều là người của Tôn mập, đến lúc đó, ngoài việc để mặc cho người khác chèn ép thì anh còn có cách gì khác nữa?
Tâm trạng của Triệu Nam Thiên dần trở nên nặng trĩu. Mặc dù anh muốn ép Tôn mập ra khỏi đội nhưng anh vẫn luôn không dùng đến trò dơ bẩn, tự hỏi lòng vẫn thấy bản thân quang minh chính đại.