Vị trí cách ngang lưng chừng mấy cm chính là nơi yếu nhất trên thân thể người: Cột sống.
Vị trí thích hợp, chỉ cần thoáng dùng sức là có thể chế ngự người.
Huống chi người xuất thủ còn mang theo nắm đấm gấu, nếu một kích này đánh trúng, không chỉ khiến người lập tức mất đi năng lực chiến đấu, nếu không may một chút, nửa đời sau chỉ có thể ngồi trên xe lăn!
Cùng lúc đó, tên còn lại cũng đồng thời ra tay. Gã ta đưa tay gõ lên bên hông Triệu Nam Thiên, góc độ xảo quyệt, lực độ cũng mạnh!
Một trước một sau không cho người ta có chút thời gian phản ứng.
Áp lực như sấm gió kéo tới!
Tô Mục Tuyết chỉ kịp thét lên một tiếng kinh hãi, muốn mở miệng nhắc nhở cũng đã muộn!
Triệu Nam Thiên cười lạnh. Không hổ là chó săn của nhà họ Ngụy, người chủ hùng hổ nên khi đám chó săn bắt đầu cắn người cũng không kiêng nể gì.
Điển hình của loại vẽ đường cho hươu chạy, ỷ vào nhà họ Ngụy có quyền thế, một khi ra tay nhất định sẽ xuống tay thật hung ác.
Dù sao nhà họ Ngụy cũng có gia thế lớn, không có người nào bọn họ không dàn xếp được, càng không có phiền phức nào mà tiền không giải quyết được.
Có điểm dựa như vậy, những người này ra tay cũng không cố kỵ, cho dù xảy ra án mạng cũng không để trong lòng, nghĩ đến hẳn đôi tay bọn chúng đã từng dính không ít máu!
Triệu Nam Thiên không nhanh không chậm trở tay móc về phía sau, thật giống như trên tay mọc mắt, tinh chuẩn bao lấy nắm đấm của đối phương.
Mũi nắm đấm gấu rất sắc bén, người bình thường chỉ đụng phải chắc chắn sẽ đau đớn gào thét.
Mà lúc này nắm đấu gấu lọt vào tay Triệu Nam Thiên lại phảng phất như trâu đất xuống biển, không thể nhấc lên chút gợn sóng nào.
Không đợi vệ sĩ kinh ngạc, cổ tay gã ta đã bị Triệu Nam Thiên nắm trong tay, nhấc lên kéo một phát, sau đó lại trở tay kéo mạnh tới!
Một tiếng vang thanh thúy, cổ tay gã ta bị bẻ gãy ngay tại chỗ, mắt trần cũng có thể thấy xương trắng lòi ra!
Vệ sĩ rên lên đau đớn, toàn bộ thân thể bị Triệu Nam Thiên coi thành bao cát ném mạnh ra.
Một tên vệ sĩ khác còn chưa kịp phản ứng đã bị anh lăn một vòng đạp ngã!
Sau đó anh lại nhấc chân đá một cú đá nghiêng chuẩn xác, tại chỗ đạp bay một tên vừa muốn đánh lén.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt. Chờ khi Tô Mục Tuyết kịp phản ứng, ba tên hộ vệ nhà họ Ngụy đã ngã sạch dưới đất!
Vài người còn lại không dám mạo hiểm lao vào, vô thức lui về phía sau mấy bước.
Đám người đưa mắt nhìn nhau. Bọn chúng nghe nói tối qua có người đại náo lễ đính hôn nhà họ Ngụy, đồng thời còn có thể toàn thân trở ra.
Bọn chúng còn cho rằng những tên vệ sĩ trong lễ đính hôn chỉ là phế vật.
Hôm nay đối mặt với Triệu Nam Thiên bọn chúng mới có thể cảm nhận rõ được luồng áp lực vô hình trên người anh.
Vướng tay vướng chân!
Khó chơi!
Dũng mãnh!
Một đấm một đá không màu mè gì nhiều, đại khai đại hợp, hoàn toàn là lấy cứng chọi cứng!
Hơn nữa đây còn là dưới tình huống thân thể của anh bị quản chế, một tay phải bắt giữ con tin.
Nhìn như sơ hở trăm chỗ nhưng hết lần này tới lần khác lại khiến người không tìm được chỗ ra tay.
Vừa nghĩ đến đây, có người lại túa đầy mồ hôi. Vốn bọn chúng còn cho rằng mình đang đứng ở thế thượng phong, chỉ khoảnh khắc đã nằm ở thế hạ phong tuyệt đối!
Ngụy Bắc Minh chửi ầm lên, “Một đám rác rưởi, dùng tiền nuôi bọn mày có ích lợi gì?”
Nói xong anh ta tức tới phát điên trách cứ, “Họ Triệu kia, mày có bản lĩnh thì thả mẹ tao ra!”
Triệu Nam Thiên nhàn nhã hỏi ngược lại, “Cậu cả Ngụy, anh cũng không phải kẻ ngu dốt, đừng nói đùa như vậy nữa được không?”
Toàn bộ quá trình bà Ngụy thờ ơ lạnh nhạt, vốn bà ta cũng không đặt tên bảo vệ nhỏ nhoi họ Triệu này trong lòng.
Nhưng sau một phen giao phong, lúc này bà ta mới nhận ra được chỗ đáng kinh ngạc của người này.
Bên phía con trai đã dốc hết chiêu số, nhưng hết lần này tới lần khác lại vẫn không chiếm được thượng phong.
Triệu Nam Thiên nhìn như khắp nơi bị quản chế, nhưng cuối cùng anh vẫn có thể thành thạo phản kích.
So sánh với nhau, ai mạnh ai yếu vừa nhìn đã hiểu ngay!