Chị dâu vừa cười vừa mắng: “Chỉ bằng các người, cần năng lực thì không có năng lực, cần chiều cao cũng không có chiều cao, còn muốn cưa em chồng tôi? Mau đi làm việc đi.”
Đám đông vội vã giải tán.
Lý Khả Hân ngượng ngùng bước tới: “Chị dâu, vừa rồi anh trai của em có đến đây không? Anh ấy nói gì vậy?”
Chị dâu nhìn chằm chằm vào đôi mắt to tròn ngấn nước của Lý Khả Hân, đành nuốt lại mấy lời định nói.
Triệu Nam Thiên có bạn gái rồi thì sao?
Với điều kiện của em gái của chị đây thì có thua kém gì những cô gái thành phố đó đâu?
Hơn nữa, chỉ là trước kia có khá hơn một chút, cô ta còn chưa nói gì. Nếu Triệu Nam Thiên không bị mù, nhất định phải chọn Lý Khả Hân!
Trong lòng chị Lý nghĩ một đằng nói một nẻo: “Không có nói gì cả, để chị trang điểm cho em xinh đẹp hơn được không, cậu chủ thứ hai của nhà họ Triệu đã đến rồi.”
Trong lòng Lý Khả Hân như có đàn hươu chạy ngang, thật ra cô ta cũng không biết bản thân mình thích Triệu Nam Thiên ở điểm nào nữa.
Thời gian gần đây, chị dâu luôn sắp xếp cho cô ta những buổi hẹn hò với nhiều người khác, trong đó còn có vài người có điều kiện tốt hơn Triệu Nam Thiên.
Nhưng không biết tại sao, cô ta chưa từng xem trọng họ.
…
Ở phía bên kia đang ra sức trang điểm thì anh Lý bên này đang nâng ly rượu trong tay lên nói: “Dì Triệu, con xin nâng ly này, chúc dì ngày càng khỏe mạnh nhé!”
Mẹ Triệu xúc động bưng tách trà thay rượu lên uống với anh Lý, trên khuôn mặt nở nụ cười đắc ý: “Đều là người một nhà cả mà, đừng khách sáo, nếu có việc bận thì cậu cứ đi đi không cần phải chào hỏi chúng tôi đâu.”
“Như vậy làm sao được chứ? Nghe nói hôm nay Nam Thiên đưa bạn gái tới, nên con mới đặc biệt đến đây một chuyến.”
Vừa nói anh ta vừa quay đầu nhìn sang một bên, bỗng nhiên cả người cứng đờ lại.
Triệu Nam Thiên đã lâu không còn quá kinh ngạc với khí chất mà không một ai có thể dễ dàng sánh đôi với của Mục Tuyết.
Lúc anh nhìn sang anh Lý thấy anh ta tay chân luống cuống, Triệu Nam Thiên vội vàng đứng lên giải vây, khẽ nói đùa: “Mục Tuyết, đây là anh Lý, anh ấy là ông chủ lớn, mở nhà hàng lẩu này đấy!”
Anh Lý lắc đầu, anh ta chỉ vừa kinh doanh dịch vụ ăn uống ở Đông Châu được vài năm, chưa từng gặp một người phụ nữ nào xinh đẹp đến vậy, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người như Tô Mục Tuyết.
Theo cách hiểu của anh ta thì nó đã vượt ra khỏi phạm trù của cái đẹp rồi.
Nếu để anh ta miêu tả, thì thực sự cũng không biết phải nói thế nào.
Anh Lý thậm chí còn thầm vui mừng, may mắn thay vì đã không để em gái của mình đến.
Mặc dù em gái anh ta cũng là một người đẹp, nhưng cô ấy không thể so sánh với người đang trước mặt anh ta, hoàn toàn không có đẳng cấp làm đối thủ.
Lúc này anh ta mới tập trung tinh thần lại, không dám nhìn Tô Mục Tuyết nữa mà nói: “Nam Thiên, là cậu đang muốn hại anh sao? Anh mà làm ông chủ gì chứ.”
Vừa rót rượu anh ta vừa nói: “Hôm nay anh em chúng ta nhất định phải uống một ly. Anh bạn tốt, cậu tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy, cũng không có nói cho anh biết.”