Thật ra cô ta không nịnh hót bợ đỡ như mẹ mình, cũng có phần không thể tiếp thu được sự cay nghiệt của bà ta.
Thế nhưng mẹ vất vả nuôi cô ta lớn thành người, cô ta không thể chỉ suy nghĩ cho cảm nhận của bản thân được, nếu không sẽ không có những phiền toái ngày hôm nay.
Mẹ Thư cũng hơi ân hận: “Thư Trúc đừng lo lắng, mấy ngày nữa Thôi Phong về mẹ lại đi thăm dò giúp con!”
Bà ta còn đang an ủi, suy nghĩ của Thư Trúc đã không còn ở đây.
…
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, anh cả mới thở dài một hơi: “Thằng nhóc nhà em, vừa rồi làm anh sợ muốn chết!”
Triệu Nam Thiên cười gượng: “Sao ạ? Anh sợ em đồng ý với mẹ Thư Trúc thật à?”
Anh cả vẫn nghi ngờ nói: “Khó mà nói được, vừa rồi nếu anh không nhắc nhở em thì không chừng em đã bị hai mẹ con kia cho bùa mê thuốc lú rồi!”
Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ: “Anh cả, anh cũng quá coi thường em rồi đấy.”
“Đúng rồi, sao vừa nãy em lại nghĩ ra được chiêu thăm dò mẹ Thư vậy? Có phải Mục Tuyết dạy em không?”
“Anh cả, chỉ là em không muốn tốn nếp nhăn vào mấy chuyện như thế này thôi, em không ngốc, mẹ Thư tính toán cái gì em lại không nhìn ra chắc?”
“Thế em có nhận ra Mục Tuyết rất hợp với sở thích của mẹ chúng ta không?”
Triệu Nam Thiên cười gượng, sao anh lại không nhìn ra chứ.
Anh cả nói tiếp: “Em biết là được rồi, anh có thể nói cho em, cô gái Mục Tuyết này rất được, điều kiện của người ta tốt như vậy còn có thể coi trọng em, em đừng mà có phúc lại không biết hưởng!”
Triệu Nam Thiên vặn lại: “Em làm sao?”
Anh cả tức giận nói: “Em làm sao à? Cả người toàn tính xấu, về sau phải bảo Mục Tuyết trị em thật ngoan mới được!”
Hai anh em vừa nói chuyện, phòng bệnh đã gần ngay trước mắt.
Còn chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của ba người phụ nữ truyền từ bên trong ra.
Trong đó, tiếng cười của mẹ là dễ nhận ra nhất.
Hai anh em nhìn nhau, đã lâu rồi bọn họ không thấy mẹ vui vẻ như vậy.
Vừa cảm động vừa nhớ nhung, hai người vội vàng đi vào phòng bệnh.
Thấy hai người bọn họ trở về, ba người phụ nữ đồng loạt sầm mặt xuống.
Tô Mục Tuyết quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tỏ vẻ không muốn nhìn thấy Triệu Nam Thiên.
Mẹ Triệu kéo tay Tô Mục Tuyết, biểu cảm về phe có lý chứ mặc kệ tình thân.
Mà hiển nhiên là chị dâu cả cũng đứng cùng một chiến tuyến với hai người bọn họ.
Anh cả cười gượng hỏi: “Này là làm sao vậy? Sao nhìn thấy anh và Nam Thiên lại có vẻ mặt như thế?”
Chị dâu cả nói: “Hai anh em các anh cùng một giuộc cho nên không thể vui vẻ với hai người được. Đã nói gì với bác sĩ Thư kia rồi, nói rõ ràng hết chưa?”
Anh cả vội vàng cam đoan: “Nói rõ rồi, rõ ràng rồi. Anh đứng bên cạnh nghe mà, anh cam đoan lần này thái độ của Nam Thiên rất kiên quyết, không dây dưa dài dòng gì cả!”