Cô cố gắng đè nén phẫn nộ. Cho dù cô và tên Ngụy Bắc Minh này không thể làm vợ chồng, nhưng cũng không thể trở mặt thành thù.
Tuy rằng cô không nguyện ý với mối hôn sự này, nhưng cô cũng không muốn mình trở thành tội nhân bị ngàn người nhà họ Tô lên án, càng không muốn tâm huyết nhiều năm của cha bị hủy trong tay mình.
Giọng điệu của bà Ngụy càng thêm bén nhọn, “Nói tôn trọng với tôi, cô xứng sao? Thứ không biết xấu hổ!”
Ngụy Bắc Minh hoảng loạn hiếm thấy, anh ta cố gắng ổn định cục diện: “Mẹ, mẹ có thể đừng nói nữa được không?”
Anh ta gần như cầu xin nói: “Chuyện này là Mục Tuyết hơi tùy hứng, nhưng con mới vừa nói rồi, con sẽ không tính toán chuyện trước kia, chúng ta cứ nghe cô ấy giải thích trước đã.”
Bà Ngụy cười lạnh, “Giải thích? Còn giải thích cái gì? Lát nữa mẹ phải đi tìm Ngô Đào, đây là người phụ nữ nhà họ Tô bọn họ nuôi ra được sao?”
Bà ta càng nói càng tức, giọng điệu cũng càng thêm không tốt, “Cái gì mà con nhà gia giáo? Tôi nhổ vào, mịa nó cô vốn là kẻ đê tiện, là kẻ đê tiện nằm dưới người tên bảo vệ!”
Tô Mục Tuyết hiếm khi nghe thấy mấy từ ngữ ô uế như vậy, nhưng lúc này cô lại chỉ có thể cố nén giận. Thậm chí ngay cả Triệu Nam Thiên cũng bị cô giữ chặt lại!
Ngụy Bắc Minh biết trước hậu quả, thử hòa hoãn nói: “Mẹ, chuyện không phải mẹ nghĩ đâu…”
Bà Ngụy ngắt lời, “Chứ là thế nào? Lẽ nào con còn muốn kết hôn với cô ta?”
Ngụy Bắc Minh gật đầu, “Không sai!”
Thái độ của anh ta rất kiên quyết, một phần là vì anh ta đã theo đuổi Tô Mục Tuyết nhiều năm như vậy, không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Về phương diện khác, anh ta không cam lòng bại trong tay hạng người vô danh như Triệu Nam Thiên.
Cho tới bây giờ chỉ có Ngụy Bắc Minh anh ta chọn phụ nữ, nào đến phiên anh ta bị phụ nữ lựa chọn?
Nếu chuyện này truyền đi, quả thực còn khiến anh ta khó chịu hơn cả giết anh ta!
Bà Ngụy châm chọc, “Lẽ nào con muốn toàn bộ Đông Châu đều biết cô con dâu nhà họ Ngụy chúng ta lấy vào cửa đã từng kết hôn với người khác? Con nhà gia giáo Ngụy Bắc Minh con vừa cưới vào tay lại là hàng đã xài rồi?”
Ngụy Bắc Minh nhỏ giọng nói: “Mẹ, hành vi của Mục Tuyết hơi tùy hứng một chút, đợi sau này con sẽ đích thân dạy dỗ cô ấy. Chuyện này chúng ta có thể lén xử lý mà, được không mẹ?”
Bà Ngụy cười lạnh, “Con đúng là rộng lượng, cô ta đã kết hôn, đã thành hàng second-hand, nói chung mẹ tuyệt không đồng ý mối hôn sự này!”
Sắc mặt Tô Mục Tuyết trở nên lạnh lùng nghiêm nghị. Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ cô chưa từng bị người nào vũ nhục như vậy.
Cuối cùng cô không nhịn được mà chuyển mắt: “Bác Ngụy, xin bác làm rõ ràng một việc, hôm nay là nhà họ Ngụy chủ động tìm tới cửa hoà giải với cháu, cháu cũng đồng ý!”
“Còn có, từ đầu tới đuôi, chuyện này cháu không có điểm nào phải xin lỗi Ngụy Bắc Minh, thị phi khúc chiết thế nào anh ta rõ ràng nhất!”
“Còn nữa, cho dù nhà họ Ngụy các người muốn kết hôn, nhưng cháu đồng ý gả đi bao giờ?”
“Bác Ngụy, từ đầu tới đuôi vẫn luôn là bác đang tự quyết định, bác có từng hỏi cháu nửa câu?”
“Hiện tại cháu có thể rõ ràng nói cho bác biết, làm bạn của Ngụy Bắc Minh, có thể!”
“Về phần vợ chồng? Xấu hổ, cháu đã có người đàn ông của mình, anh ấy tên Triệu Nam Thiên!”
Ánh mắt bà Ngụy trở nên oán độc, khó chịu như bị người xé toang lớp vỏ bọc.
“Đồ đê tiện không biết liêm sỉ, yên lành làm con dâu nhà họ Ngụy không làm, cứ nhất định phải đi làm ấm giường cho một kẻ hạ lưu?”
“Thấp hèn!”
“Hôm nay tôi thay nhà họ Tô, thay cha mẹ cô dạy dỗ cô thật tốt!”
Tiếng nói vừa phát ra, bà ta đã bước nhanh đến phía trước, dương tay tàn nhẫn tát xuống một tát!
Tô Lâm ôm cánh tay đau rát, ánh mắt oán độc không thể nói thành lời.
Ngụy Bắc Minh cũng đang cười lạnh. Quả nhiên là đồ thấp hèn, không đánh không được, không nhớ lâu!
Mỗi người một suy nghĩ, mà Tô Mục Tuyết lại như dấn thân vào gió lốc. Cô quật cường không chịu lui nhường, mà cô cũng vốn không có chỗ tránh.
Phía sau không có nhà họ Tô làm chỗ dựa cho cô, cho dù lúc này cô tránh được nhưng tương lai cô có thể tránh đi đâu?
Bà Ngụy không bỏ qua, phảng phất như muốn nghiền nát hết thảy tôn nghiêm và kiêu ngạo của cô, sau đó tàn nhẫn giẫm bẹp dưới chân.
Đột nhiên thời gian phảng phất như ngừng lại.