Đến giờ anh vẫn nhớ rằng ba tháng trước mẹ Thư đã trơ trẽn và độc đoán như thế nào khi đưa ra những yêu cầu đó.
Vào thời điểm đó mẹ anh chưa nhập viện, Triệu Nam Thiên đã đưa ra trước mặt mẹ Thư số tiền xuất ngũ, kết quả bà ta đã đẩy ra mà không thèm nhìn một cái.
Còn nói nếu không có ba tỉ, thì sẽ không cho anh bước vào nhà!
Bây giờ thời gian mới trôi qua chẳng bao lâu, không ngờ bà ta đã quên sạch những điều kiện khắc nghiệt kia rồi?
Triệu Nam Thiên không khỏi nhắc nhở: “Cô à, cô đừng quên, những điều kiện mà cô đưa ra cháu chưa làm được một điều gì hết!”
Mẹ Thư đã nghĩ đến biện pháp đối phó từ trước, né tránh nói: “Thằng bé ngốc này, dì làm vậy để kiểm tra cháu thôi, dì muốn xem cháu có thật lòng với Thư Trúc hay không thôi!”
Triệu Nam Thiên suýt nữa bật cười: “Dì ơi, vậy dì thấy cháu có thật lòng với Thư Trúc hay không?”
Mẹ Thư vội vàng gật đầu: “Thật, thật, thật, tất nhiên là thật lòng rồi, vì vậy những điều kiện bên ngoài kia, dì cũng sẽ không suy xét nữa đâu. Chỉ cần cháu thật lòng đối xử tốt với Thư Trúc, những thứ đó có hay không cũng không thành vấn đề.”
Anh cả lúc này cũng đi vào theo, thấy Triệu Nam Thiên lại sắp bị mẹ của Thư Trúc thuyết phục, trong lòng rất lo lắng.
Mẹ bảo Triệu Nam Thiên đến nói rõ ràng mọi thứ với Thư Trúc, nếu ngộ nhỡ anh mơ mơ màng màng đồng ý quay lại với Thư Trúc, làm sao giải thích được với phía Tô Mục Tuyết?
Đợi một lát nữa quay trở về, chẳng phải sẽ bị mẹ đánh gãy chân hay sao?
Triệu Nam Thiên suy nghĩ một hồi rồi nói: “Được rồi, quay lại bên nhau cũng được, nhưng có một chuyện cháu không thể giấu giếm Thư Trúc được.”
Khi Thư Trúc nghe thấy có chuyển biến, một tia sáng lóe lên trong mắt cô ta.
Mẹ Thư cũng thở phào nhẹ nhõm: “Có chuyện gì, chúng ta đều là người một nhà, cháu cứ nói đi!”
Anh cả càng nghe càng lo lắng, vừa định mở miệng ngăn cản.
Triệu Nam Thiên ra hiệu không sao, ôn tồn nói: “Vừa rồi cả nhà chú hai đến, nói là em họ Triệu Phú Cường của cháu sắp kết hôn, đã giao nhà của cháu cho nó.”
Thư Trúc còn chưa nói gì, giọng điệu của mẹ Thư đột nhiên cao lên: “Cái gì cơ, nhường căn nhà đi rồi?”
Tình hình của nhà Triệu Nam Thiên, mẹ Thư cũng biết được ít nhiều, tòa nhà ba tầng, trên dưới vài trăm mét vuông, tầm mấy chục tỉ lận đấy, nói nhường là nhường?
“Đúng vậy, anh trai cả của cháu sống ở bên kia, vậy nên cháu dự tính trước khi làm lành với Thư Trúc sẽ ký công chứng tài sản tiền hôn nhân. Cháu có tay có chân, tự mình kiếm phòng tân hôn, nhất định sẽ không chiếm một đồng nào của anh cả.”
Sắc mặt của mẹ Thư lập tức thay đổi, nhìn Triệu Nam Thiên cũng không còn nhiệt tình như lúc nãy.
Bà ta ôm vai hỏi: “Nam Thiên, dì nghe không hiểu lời cháu nói, chẳng lẽ cháu còn định tay trắng rời khỏi nhà hay sao?”
Triệu Nam Thiên giải thích: “Cũng không hẳn là thế, chú hai đã nói rằng ông ấy sẽ bồi thường cho cháu một chiếc ô tô có trị giá khoảng bảy trăm triệu. Đến lúc đó cháu sẽ để Thư Trúc lái xe. Cô ấy đi xe đưa đón nhân viên mỗi ngày thật sự rất vất vả. ”
Mẹ Thư hoàn toàn không nói nên lời, lồng ngực đau đớn như bị moi ra một cục thịt: “Cháu nói cái gì? Một căn nhà mấy chục tỉ mà đổi lấy chiếc xe sáu bảy triệu?”