Nếu chú hai không nói gì thì có lẽ Triệu Nam Thiên đã cố nén sự ghê tởm mà ký tên vào bản thỏa thuận rồi.
Nhưng những gì ông ta nói nghe có vẻ như ông ta đang tỏ vẻ ông ta là một người thông minh vậy đó.
Ông ta đã lấy không một căn nhà có giá mấy chục tỷ, bây giờ lại giả bộ nói muốn mua cho anh một chiếc xe bảy trăm triệu. Rồi còn lớn tiếng nói rằng đó là chút lòng thành của bậc cha chú sao?
Triệu Phú Cường cũng ngây người ra chờ mong anh sẽ ký tên. Bởi vì anh ta quá căng thẳng nên ngay cả lòng bàn tay cũng đan chặt vào nhau.
Mấy năm gần đây vẫn lưu truyền tin tức dời nhà cũ, anh ta đã từng hỏi người ta về trị giá căn nhà cũ rồi. Ít nhất là mười tám tỷ. Chỉ cần anh họ ký tên, thì đến lúc đó anh ta chính thế hệ thứ hai giàu có rồi.
Đối với những gì đã xảy ra vào năm đó, đương nhiên là anh ta biết rõ sự thật.
Nhưng đứng trước mười mấy tỷ thì nói gì đến thứ tình cảm gia đình này nữa chứ? Ngoài ra, ngày trước không để lại bất kỳ giấy tờ gì để chứng minh chuyện này nên chuyện này không phải ngay từ đầu đã là một mớ bòng bong rồi hay sao? Dựa vào cái gì mà anh họ lại được một mình chiếm dụng căn nhà đó chứ?
Như Lan cũng rất lo lắng, cô ta nhìn cũng đẹp và có rất nhiều người có điều kiện tốt hơn Triệu Phú Cường đang theo đuổi cô ta.
Sở dĩ cô ta đồng ý để Triệu Phú Cường theo đuổi là vì Triệu Phú Cường nói rằng gia đình anh ta có một ngôi nhà cũ sắp bị phá bỏ và dời đi nơi khác.
Kết quả không ngờ được là chỉ vì một thỏa thuận chó chết nào đó mà căn nhà này không thể đến tay bọn họ và cũng không thể bán được.
Cô ta đã hối thúc nhiều lần trong bí mật và cuối cùng sự việc đã được hoàn thành.
Triệu Phú Cường cũng thúc giục: “Anh họ à, sao anh cứ ngẩn người ra đó làm gì vậy? Mau ký đi. Ký xong, cả nhà chúng ta đi ra ngoài ăn cơm. Để tôi đãi cho.”
Chị dâu đứng ở bên ngắt lời: “Mẹ, con không đồng ý để cho Triệu Nam Thiên ký giấy tờ này đâu.”
Mẹ Triệu liếc nhìn cô ấy: “Chuyện này con đừng xen vào.”
Chị dâu muốn phản bác, nhưng ở trong mắt mẹ Triệu thì cô ấy không nói được lời nào.
Tuy rằng nhà được chia cho Triệu Nam Thiên đứng tên nhưng cô ấy nghĩ như thế nào cũng thấy ấm ức. Nhà của chú hai thật là ép người quá đáng mà.
Thấy Triệu Nam Thiên đang định viết thì cánh cửa bị đẩy ra, kèm theo một giọng nữ vang lên: “Chờ một chút.”
Nghe thấy giọng nói này thì tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Trong số đó thì biểu cảm của Triệu Nam Thiên là kỳ lạ nhất, bởi vì người nói ra câu đó không phải ai khác mà chính là Tô Mục Tuyết.
Anh quay đầu lại và thấy Tô Mục Tuyết điềm tĩnh bước vào.
Có thể là do bọn họ chưa từng tiếp xúc với một người phụ nữ ưu tú như vậy nên tất cả những người có mặt ở đây, ngoại trừ chị dâu và mẹ Triệu đã được chuẩn bị thì cả nhà chú hai đều ngây ngốc tại chỗ.
Biểu hiện của Triệu Phú Cường là xấu hổ nhất, anh ta há to miệng giống như chưa từng thấy một người phụ nữ nào như vậy bao giờ.
Mãi cho đến khi Như Lan véo anh ta thì anh ta mới lấy lại tinh thần.
Tuy nhiên, anh ta vẫn nhìn Tô Mục Tuyết bằng ánh mắt rực lửa không hề che giấu gì cả. Anh ta cũng không dám nhìn thẳng mà chỉ có thể len lén nhìn xung quanh.
Chú hai lên tiếng trước: “Cô à, cô đi nhầm phòng à?”
“Tôi không có đi nhầm.”