Chú hai đang muốn xuống nước, nhưng kết quả là ông ta còn chưa nghĩ xong thì bạn gái của Triệu Phú Cường lại có vẻ như không hài lòng.
Cô ta đứng ở một bên mà đổ thêm dầu vào lửa: “Chờ sao? Còn chờ cái gì? Có gì để mà chờ chứ? Chuyện nhà ở đã kéo dài bao lâu rồi? Nếu nhà mấy người không lấy được nhà thì coi như không có cưới xin gì hết.”
Vừa nói, cô ta vừa trợn mắt liếc nhìn Triệu Phú Cường: “Anh sao vậy hả? Sao lại sợ anh ta như vậy chứ? Anh ta kêu anh đi thì anh liền đi ngay à?”
Triệu Phú Cường đỏ mặt, anh ta ưỡn ngực lên rồi liếc nhìn Triệu Nam Thiên: “Ai… ai sợ anh ta chứ? Anh đây là đang nói lý lẽ với anh ta đó chứ.”
Như Lan cũng không chịu buông tha mà vẫn nói tiếp: “Có lý lẽ gì để mà nói chứ? Bây giờ anh ta có nói lý gì đâu. Không phải trên giấy chứng nhận bất động sản có tên của người chú sao? Tôi không tin là còn chỗ nào để nói lý lẽ sao? Nếu không được thì chúng ta ra tòa đi.”
Chú hai nghe vậy cũng cố lên mặt kẻ bề trên mà không nể nang gì liền nói: “Chị dâu, hôm nay mọi người đều ở đây nên cứ nói rõ đi. Chị có đồng ý bán nhà không?”
Triệu Nam Thiên tức giận nói: “Nói cho mấy người biết, nếu hôm nay ai làm cho mẹ tôi tức giận đến mức có mệnh hệ gì thì tôi sẽ không để yên cho người đó đâu.”
Triệu Phú Cường tự giảng giải: “Không phải bác gái đã xuất viện rồi sao, làm sao có thể tức giận mà có mệnh hệ gì được chứ? Mấy người đừng lấy cớ này để nói chuyện. Hôm nay nhất định phải đưa ra lời giải thích, đừng hòng chậm trễ.”
Triệu Nam Thiên siết chặt nắm đấm, chuẩn bị bước tới.
Triệu Phú Cường vất vả lắm mới gom góp được một tí dũng khí mà chỉ bằng một cú chạm tay là lập tức tiêu tan. Anh ta liền quay đầu bỏ chạy.
Chú hai ở bên cạnh liền quát lớn: “Triệu Nam Thiên, cậu muốn làm gì?”
Triệu Nam Thiên mặc kệ ông ta, anh túm lấy cổ áo của em họ: “Cậu thử lặp lại những gì vừa nói xem?”
Triệu Phú Cường tái mặt vì sợ hãi, anh ta biết tính tình của anh họ mình. Ngay cả bố của anh ta cũng không thể cản được Triệu Nam Thiên.
Vì thế anh ta liền nhìn qua mẹ Triệu cầu cứu: “Bác gái à, sao bác không trông coi anh họ cho tốt vậy. Mọi người đều là họ hàng thân thích với nhau, có gì thì từ từ nói chứ. Sao lại ra tay đánh đấm như vậy hả?”
Mẹ Triệu đứng ở bên cạnh bèn nói: “Nam Thiên, đừng có ngỗ ngược như thế.”
Khi mẹ anh đã lên tiếng thì cho dù Triệu Nam Thiên đang vô cùng tức giận thì anh cũng chỉ có thể kiềm chế xuống.
Triệu Phú Cường sợ bạn gái coi thường anh ta nên còn giải thích thêm một câu: “Cái kia thì sao chứ, không phải tôi sợ anh ta mà vì tôi là người nhã nhặn lịch sự nên không thèm chấp nhặt anh ta.”
Chú hai ở bên cạnh lại càng âm dương quái dị mà nói thêm một câu: “Nam Thiên à, không phải tôi nói cậu nhưng cậu phải học hỏi em họ của cậu nhiều nhiều chút. Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi mà hở chút là động tay động chân vậy. Nói như thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà, gãy xương nhưng còn liền gân mà.”
Triệu Nam Thiên càng nghe càng thấy ghê tởm, nếu là những chuyện bình thường thì anh sẽ không kích động như vậy.
Nhưng kể từ khi bố anh mất, cả nhà chú hai luôn dùng ngôi nhà này để làm khó mẹ anh.
Lúc trước mẹ nằm viện cũng là vì bị chú hai làm cho tức giận.
Mẹ anh rộng lượng không so đo với bọn họ nhưng anh là con trai, làm sao có thể nuốt trôi cục tức này chứ.
Triệu Nam Thiên lạnh lùng hỏi: “Người một nhà sao? Chú tự đặt tay lên ngực tự hỏi xem có xứng đáng với bố tôi không?”