Lỡ lúc đó mẹ hỏi nhiều mấy câu, anh phải trả lời ra sao?
Nghĩ thôi là thấy nhức đầu rồi.
Khi Triệu Nam Thiên đang rầu rĩ, bỗng nghe tiếng anh cả quát to trong phòng bệnh: “Mấy người còn để yên được hay không?”
Triệu Nam Thiên sững sờ ngay tại chỗ, với tính cách của anh cả, chuyện gì mà lại khiến anh ấy tức giận đến mức này? Lẽ nào là họ hàng đến đây?
Anh không lo nhiều được, đẩy cửa xông vào, trông thấy trong phòng trừ anh cả chị dâu ra còn co vài người khác. Trong đó có một người tóc hoa râm, là em của bố, theo lý thì anh phải gọi ông ta một câu “chú hai”. Nhưng mấy năm gần đây, hai bên trở mặt với nhau, anh cả còn nể mặt gọi chú hai chứ anh thì kiểu gì cũng không nói được. Còn về tên thanh niên mặt mày kiêu căng kia là con độc nhất của chú hai, tên là Triệu Phú Cường, cũng là em họ của anh, hẳn là vừa tốt nghiệp đại học.
Quan hệ giữa hai người cũng bình thường, trước đây còn đánh nhau, Triệu Nam Thiên gầy yếu hơn, bị đối phương ức hiếp nhiều lắm. Vì bố mất sớm nên mỗi lần báo cho người lớn thì không được giải quyết. Sau đó Triệu Nam Thiên nhập ngũ, đánh Triệu Phú Cường mất mấy chiếc răng cửa, bấy giờ mới khiến anh ta sợ được.
Từ đó về sau hai người không nói chuyện nữa.
Bên cạnh Triệu Phú Cường còn có một cô gái, coi cái vẻ trang điểm rất đậm, hất hàm kiêu căng này thì hẳn là bạn gái anh ta.
Đám người trong phòng thấy Triệu Nam Thiên vào thì đều sửng sốt, Triệu Phú Cường giật mình mạnh nhất, lùi về sau một bước, cũng hơi e dè, anh ta sợ nắm đấm của Triệu Nam Thiên mà.
Triệu Nam Thiên không thèm để ý đến đám người kia, nhìn anh cả mình, hỏi: “Anh cả, sao vậy? Sao bọn họ đến đây?”
Thấy anh cả không nói gì, chị dâu tức giận thở hổn hển đáp: “Nam Thiên đang hỏi anh kìa, sao anh không nói gì? Anh không nói thì em nói, Nam Thiên, cậu đến đúng lúc lắm, mấy người này đến muốn lấy nhà đó!”
Triệu Nam Thiên lạnh lùng nhướng mày: “Đến lấy nhà? Không phải lần trước tôi đã nói rõ với các người rồi à? Các người không chịu bỏ qua?”
Chú hai hừ lạnh: “Nam Thiên, đúng là cậu càng lúc càng mất phép tắc, mặc dù cậu không lên đại học nhưng bộ đội giáo dục cậu như vậy à? Bảo cậu nói chuyện với người lớn thế sao?”
Triệu Nam Thiên cười lạnh: “Kính trọng? Vậy thì phải coi người nói chuyện với tôi là ai, mấy người có tư cách đó à?”
Không phải anh bất hiếu, mà anh không hề có chút thiện cảm nào với chú hai mê tiền này. Chú hai tức giận trợn mắt, nhưng không dám làm gì anh, bèn nhắm vào mẹ Triệu: “Anh cả đi sớm, chị dâu, chị dạy con mình như thế à? Chị nhìn xem, mấy năm nay nó thay đổi như thế nào? Ngông cuồng, vô lý, không coi ai ra gì!”
Giọng mẹ Triệu rất dịu dàng: “Nam Thiên, không được vô lễ với chú hai, đó là người lớn trong nhà!”
Triệu Nam Thiên rất bướng bỉnh trước mặt người ngoài, không ai nói mà nghe, chỉ có mẹ là ngoại lệ. Có lẽ vì từ nhỏ anh không có bố nên vừa kính vừa sợ mẹ, chỉ cần mẹ đứng trước mặt, cho dù bản tính của anh ngông cuồng ngang ngược đến mức nào cũng không dám ngỗ nghịch.
Triệu Phú Cường thấy Triệu Nam Thiên thu móng vuốt về, bấy giờ mới dám nói: “Bố, bố quên rồi à, con nói với bố rồi, anh họ xuất ngũ từ lâu.”
Chú hai sửng sốt, gần đây trí nhớ của ông ta không được tốt cho lắm: “Khi nào?”
Triệu Phú Cường nói bừa: “Ba, bốn tháng rồi, chắc là bị bộ đội đuổi về?”
Mẹ Triệu nhướng mày: “Nam Thiên là anh họ của cháu, bố cháu nói nó thì được, cháu có tư cách gì mà nói?”