Nếu được chọn, vậy thì anh ta sẽ trở thành phó viện trưởng trẻ nhất trong lịch sử của bệnh viện Đông Châu.
Mẹ Thư thấy vẻ mặt của con gái, bỗng giật mình: “Chắc không phải là… Thôi Phong chia tay con chứ?”
Thư Trúc vội phủ nhận: “Không có, con nói mà!”
Mẹ Thư nén giận mà rằng: “Con bé ngốc này, bây giờ Thôi Phong là cổ đông có tiềm năng, sao vào lúc này mà con chia tay với cậu ta?”
Thư Trúc có khổ không nói được, đúng là cô ta nói lời chia tay, nhưng cũng chỉ là dỗi hờn mà thôi. Mấy ngày Thôi Phong ra nước ngoài, quan hệ của hai người coi như bình thường, thậm chí ngày nào cũng gọi điện thoại mấy cuộc để giữ tình cảm. Nhưng sau đó thấy không thích hợp, hai người nói chuyện không bao lâu đã bị cắt đứt một cách vội vàng, có mấy lần Thôi Phong không bắt máy, cho dù bắt máy thì anh ta nói chuyện rất có lệ và xa lánh, luôn cứ tìm nhiều lý do lấy cớ cúp máy.
Vừa khó hiểu vừa buồn bã nên cô ta mới nói chia tay, mục đích là muốn dọa Thôi Phong, xem anh ta có cần mình nữa hay không. Theo như lúc trước, chắc chắn Thôi Phong sẽ an ủi dỗ dành cô ta bằng lời nói ngọt ngào, sau đó đồng ý mua chút quà gì đó, ai ngờ làm khéo quá hóa vụng, lần này thế mà Thôi Phong không níu kéo, do dự một lát là đồng ý ngay!
Sau đó, cô ta không thể nào liên lạc được với Thôi Phong nữa!
Thư Trúc cảm giác có điều kỳ quái nên cố ý tìm người hỏi thăm tình hình cụ thể của chuyện trao đổi học tập này. Sau khi biết được kết quả, lòng cô ta càng nặng nề, hoạt động lần này là do bệnh viện Đông Châu đề xuất, bên phía chịu trách nhiệm tiếp đãi là cháu gái Hoàng Ly của viện trưởng Hoàng, dẫn dắt đội nghiên cứu và thảo luận y học nước ngoài.
Mặc dù cô ta không biết Hoàng Ly nhưng Hoàng Ly là nhân tài kiệt xuất vừa xuất hiện trong giới y học, chỉ cần lên mạng tìm là có thể tra được vô số thông tin về cô ta.
Không bàn đến kỹ thuật chữa bệnh, cô ta vừa dẫn nhóm của mình đạt được một giải thưởng y học quan trọng, chỉ riêng tiền thưởng cá nhân đã là mấy trăm triệu tiền nước ngoài. Quan trọng nhất là Hoàng Ly xinh đẹp, mặt búp bê, dáng người không có gì để chê, đã từng được giới y học trong nước khen là “người phụ trách nhan sắc”.
Thư Trúc không ngốc, không bao lâu là cô ta hiểu được ngay, hẳn là vấn đề giữa cô ta và Thôi Phong nằm ở đây. Nếu là đối thủ khác, cô ta còn không coi ra gì, dù gì năm đó cũng có người từng nói cô ta là “người đẹp nhất” bệnh viện Đông Châu, trừ Thôi Phong ra, cô ta cũng là bả đao thứ nhất của khoa ngoại thần kinh.
Nhưng so với Hoàng Ly, bất kể là bằng cấp, kỹ thuật chữa bệnh, thậm chí là mặt mũi và dáng người, chút tự tin này của cô ta chẳng là cái gì cả. Trong đầu Thư Trúc ngẫm nghĩ, những cô gái mà cô ta gặp trong đời sống này, đủ tư cách để sánh ngang với Hoàng Ly không nhiều lắm.
Không biết vì sao, người đầu tiên cô ta nghĩ đến là Tô Mục Tuyết, người thứ hai là Mạnh Nhã, vừa hay ít nhiều gì hai người có quan hệ với Triệu Nam Thiên.
Thư Trúc nghĩ đến đây, lòng bỗng dâng lên cảm giác thất bại mãnh liệt, không nghiêm túc lắng nghe lời mẹ mình nói.
Mẹ Thư vẫn còn lải nhải ở bên kia: “Con bé kia, con nghĩ gì đấy, mẹ nói chuyện với con, con có nghe không?”
Bấy giờ Thư Trúc mới hoàn hồn: “Mẹ nói gì ạ?”
Mẹ Thư tự nói với mình: “Thôi bỏ đi, chờ tối đến, mẹ gọi điện thoại cho Thôi Phong.”
Nói xong, bỗng nhiên bà ta nhớ đến một chuyện: “À đúng rồi, con đoán xem vừa nãy mẹ xuống xe là thấy ai?”
Vẻ mặt Thư Trúc đầy hoang mang, mẹ Thư gỡ nút thắt: “Là Triệu Nam Thiên! Nghe nói bây giờ mẹ cậu ta đang nằm trong bệnh viện của bọn con đấy…”
Thấy vẻ mặt con gái không đúng lắm, bà ta vội nói: “Sao thế, con biết rồi?”
Không đợi Thư Trúc đáp, vẻ mặt bà ta thay đổi ngay: “Chắc không phải vì cậu ta nên con với Thôi Phong mới chia tay đấy chứ?”