Còn về điều kiện thứ hai thì anh càng không thể nào làm được, đó là chuẩn bị một căn hộ tân hôn với ba phòng ngủ và một phòng ăn ở gần bệnh viện Đông Châu, giấy tờ nhà phải viết tên mẹ của Thư Trúc, sau này sẽ để lại cho con cái, hơn nữa cũng không được đón mẹ anh qua ở cùng.
Khoan chưa nói đến vị trí địa lý của bệnh viện Đông Châu, giá nhà bình quân ở gần đó đều hơn trăm triệu, dù cho anh có trả nỗi tiền cọc thì anh cũng sẽ không chấp nhận điều kiện này.
Nuôi con trai để phòng lúc tuổi già, đón mẹ anh qua ở cùng là chuyện hợp tình hợp lý, bà ta dựa vào đâu mà không đồng ý?
Về phần những điều kiện còn lại, rõ ràng là gây sự vô cớ, ba tỷ rưỡi tiền tiết kiệm, một chục triệu tiền sính lễ, còn bắt buộc để bên nhà gái giữ.
Cuối cùng Triệu Nam Thiên tổng kết lại, mục đích của mẹ Thư là không muốn gả con gái cho anh, đương nhiên kết cục của anh và Thư Trúc là đường ai nấy đi.
Vốn dĩ anh tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không gặp lại mẹ Thư nữa, không ngờ hôm nay lại đụng mặt bà ta ở đây.
Trong lúc anh đang suy nghĩ lung tung thì anh tài xế đã tóm tắt lại quá trình sự việc.
Mẹ Thư không đồng ý xuống xe ở cổng bệnh viện, cứ muốn tài xế phải dừng xe ở cửa thang máy dưới hầm để xe. Kết quả đồng hồ tính tiền tính thêm tám nghìn nữa, mẹ Thư nhất quyết không đồng ý.
Mẹ Thư cũng đã nhận ra Triệu Nam Thiên, thật ra lúc đó bà ta cũng rất hài lòng với anh, cho rằng anh chín chắn, không được tính là phóng khoáng, đẹp trai nhưng cũng không phải xấu, cộng thêm thân hình cao to, rắn chắc nữa thì không có chỗ chê.
Chỉ là có một nhược điểm.
Thực ra khuyết điểm này, hầu hết các cậu con trai cùng tuổi với anh đều không thể giấu được, đó là hoàn cảnh gia đình như vậy, hơn nữa mẹ còn đang ốm nặng còn có một người chị dâu hung hăng.
Sở dĩ mẹ Thư không ngăn cản hai người qua lại cũng là vì gia đình Triệu Nam Thiên có một căn nhà cổ ở khu nhà cũ ở Đông Châu, nếu sau này phá dỡ thì phí phá dỡ cũng không phải là nhỏ.
Kết quả không ngờ tới, sau ba năm còn chưa đợi đến lúc có tin phá dỡ, ngược lại đã chờ được lãnh đạo bệnh viện theo đuổi con gái rồi.
Giáo sư thần kinh học trở về từ nước ngoài, lại là trưởng khoa, tương lai phát triển trong tương lai là không thể đo lường được, so sánh như vậy thì Triệu Nam Thiên cũng chỉ đáng so sánh với hố bùn mà thôi.
Lúc trước để phá hoại cuộc hôn nhân giữa anh và con gái, cũng đã phải vắt óc suy nghĩ.
Cuối cùng, cũng đã được toại nguyện, kết quả không ngờ rằng, gần đây con gái lại ầm ĩ đòi rời đi.
Hôm nay bà ta đến đây cũng là để khuyên giải, thế mà lại nhìn thấy Triệu Nam Thiên.
So với ba tháng trước thực sự đã thay đổi rất nhiều, đầu tóc hơi bù xù nhưng ánh mắt lại có sức sống hơn bao giờ hết.
Mẹ Thư từng bán hàng cao cấp tại quầy trong một trung tâm mua sắm. Bà ấy nhìn thoáng qua bộ âu phục trên người Triệu Nam Thiên, đó là hàng hiệu thủ công được làm riêng, phí thủ công phải lên tới sáu con số.
Giày da thủ công, đồng hồ tinh xảo, toàn hàng cao cấp.
Ánh mắt lại nhìn về phía sau, một chiếc Audi A4L màu trắng, tuy không phải xe sang, nhưng làm thế nào mà anh và chàng trai trẻ vừa xuất ngũ chán nản đó lại là cùng một người được.
Người tài xế taxi cắt ngang dòng suy nghĩ của mẹ Thư: “Người anh em phân xử thử xem, có người như vậy sao? Tám nghìn cũng không bỏ ra nổi thì gọi xe làm gì chứ? Nếu tám nghìn cũng không trả nổi vậy thì xuống ở cửa lớn luôn đi!”