Mạnh Nhã suốt sáng nay đều cảm thấy bất an, cô không biết mình có gây phiền toái cho Triệu Nam Thiên hay không.
Buổi sáng vì lo lắng, cô đã đi tìm Tô Mục Tuyết. Tuy rằng sau đó đã lập tức cắt đứt liên lạc, kết quả không ngờ rằng, vẫn là bất đắc dĩ phải chào hỏi với cô.
Lời khai phía cảnh sát đều do cô cung cấp, chính là được ghi âm bằng máy ghi âm trong xe.
Lời giải thích với Tô Mục Tuyết cũng là như vậy, Triệu Nam Thiên mượn xe của cô, những chuyện khác cô không biết.
Nhưng với tính cách của Tô Mục Tuyết, liệu sẽ tin những lời này sao, sẽ tin hai người không có chút quan hệ gì chắc?”
Sau khi trở về nhà, Mạnh Nhã đi tắm, cuối cùng cũng có thể khiến tâm trạng tốt hơn một chút.
Đang do dự có nên hỏi thăm tình hình của Triệu Nam Thiên hay không, lại sợ sẽ gây rắc rối cho hai người đó, nghĩ tới nghĩ lui vẫn chọn dừng lại.
Tình cờ, chuông cửa reo.
Lẽ nào là Triệu Nam Thiên?
Mạnh Nhã khó che giấu được sự thấp thỏm trong lòng, vội vàng ra mở cửa, không nghĩ rằng người ngoài cửa lại là Tôn Mập.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lập tức biến sắc, không nghĩ ngợi gì lập tức đóng cửa.
“Đừng… đừng mà.”
Tôn Mập vội vàng đưa tay ra ngăn cản, kỳ thực anh ta cũng nhận ra được biểu cảm chán ghét trên mặt Mạnh Nhã, cũng biết trong mắt của Mạnh Nhã có lẽ không nhìn đến anh ta.
Nhưng không có cách nào khác, anh ta chính là ma quỷ, mỗi ngày đều phải tìm cái cớ trêu chọc cô ta chút, luôn cảm thấy hồn vía trên mây.
Giống như là hiện tại, nhãn cầu của Tôn Mập cũng sắp bay ra ngoài.
Anh ta thèm thuồng Mạnh Nhã đến mức không biết làm sao để nếm được vẻ đẹp này!
Bộ áo tắm màu trắng choàng bên ngoài, bên trong dường như không có mặc gì, chỉ tùy ý buộc dây lại, ngực cũng lộ ra hơn phân nửa, làn da trắng như tuyết, lại với ánh nắng mắt trời phản chiếu, làn da càng thêm tỏa sáng.
Cô ta chậm rãi giơ tay lên, mười ngón tay mảnh khảnh, tựa hồ như trong suốt, giơ tay lên bắt giữa lấy trái tim anh ta.
“Đau đau…a a a, đau thật đấy!”
Mạnh Nhã thấy anh ta kêu dữ dội như vậy, cũng sợ anh ta thật sự bị thương.
Cô quay người sửa sang lại áo choàng tắm một lúc, rồi mới lạnh lùng hỏi: “Đội trưởng Tôn, anh đã xong chưa, sáng nay không phải tôi đã từ chối anh rồi sao?”
Tôn Mập cười cười: “Buổi sáng tôi nói là buổi hòa nhạc, có lẽ cô không có hứng thú. Nhưng lần này khác, là xem tương thanh, là một minh tinh đặc biệt của Long Kỳ Xã!”
Mạnh Nhã lớn tiếng nói: “Gì cơ… tương thanh?”
Tôn Mập nhìn hỏi: “Sao nào, thích không?’
Mạnh Nhã gật đầu: “Thích thì có thích…”
Không đợi Tôn Mập tiếp lời, cô lại mở miệng: “Có điều, tôi không thích đi cùng anh.”
Tôn Mập cũng không thấy xấu hổ, anh ta tiến lên nửa bước, dùng bộ dáng mập mạp của mình chặn ở cửa.
Cười hì hì hỏi: “Cô Mạnh, cần gì phải cự tuyệt người ta đến đường cùng như thế? Cười một chút trẻ hơn mười năm, vị trí của tấm vé này cũng không tệ, cô cứ coi như là đi chơi, tôi cũng không làm phiền cô.”