Sau khi hoạt động kết thúc, Từ Hoa Dương chủ động đi tới nói: “Tổng giám đốc Tô, tập đoàn Đại Phong đã chuẩn bị một bữa tiệc, ở ngay gần câu lạc bộ golf, ăn xong lại giao lưu với nhau một chút, lâu rồi chưa được lĩnh giáo kỹ năng của cô!”
Tô Mục Tuyết nghe thấy lời này, lại mơ màng nhớ lại năm đó.
Hai người quen biết ở sân golf, khi đó cô đi chơi cùng bạn học, mà Từ Hoa Dương vừa học vừa làm ở sân golf, giữ chân nhặt bóng.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, Từ Hoa Dương điên cuồng theo đuổi cô.
Tô Mục Tuyết vẫn còn nhớ rõ, sau khi hai người ở bên nhau, không ít bạn học nói Từ Hoa Dương không xứng với cô.
Kết quả mới qua mấy năm, hai người đã đường ai nấy đi, mà không ngờ cô lại dựa vào quan hệ với Từ Hoa Dường mới có thể lên được con thuyền lớn như tài chính TM, thật đúng là tạo hóa trêu ngươi con người.
Bất giác, giọng điệu của Tô Mục Tuyết lại dịu dàng đi không ít: “Hôm nay… cảm ơn anh!”
Hôm nay bàn bạc rất thuận lợi, tập đoàn đại phong có biểu hiện rất nồng hậu và hứng thú trong lần này.
Cô hiểu rõ, chắc chắn không thể thiếu sự giúp đỡ của Từ Hoa Dương.
Từ Hoa Dương vui mừng ra mặt, vội kéo tay cô: “Mục Tuyết, còn nói cảm ơn với tôi sao? Vì em, tôi tình nguyện làm bất cứ việc gì!”
Tô Mục Tuyết không ngờ anh ta sẽ có hành động như vậy, trong chốc lát không kịp né tránh.
Từ Hoa Dương lại nói tiếp: “Mục Tuyết, em có biết không? Mấy năm nay tôi ở nước ngoài phải chịu biết bao khổ sở không?”
Tô Mục Tuyết rút tay về: “Anh đừng như vậy.”
Từ Hoa Dương không quan tâm nói: “Em biết không? Mấy năm nay tôi nỗ lực như vậy đều là vì em!”
“Vì tôi?”
“Đúng vậy, vì muốn trở nên nổi bật, để dì Đào không xem thường tôi, để có thể trợ giúp cô trong công việc!”
Tô Mục Tuyết sửng sốt, lẽ nào đây chính là lý do năm đó anh ta không từ mà biệt?
Từ Hoa Dương nhân cô hội này tiến lên nửa bước, khoảng cách ngày càng gần hơn.
Không biết là xuất phát từ cảm giác xa lạ hay là vì duyên cớ với Triệu Nam Thiên, trong lòng Tô Mục Tuyết vô cùng khó chịu, đang định đẩy anh ta ra thì bỗng nhiên điện thoại reo lên.
Cô thở dài một hơi nhẹ nhõm, vội vàng tránh ra vài bước: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một lát.”
Từ Hoa Dương rất nhanh đã khôi phục trạng thái bình thường, lui về phía sau nửa bước: “Ngại quá, vừa rồi tôi xúc động quá, mỗi khi đối mặt với em thì tôi lại cảm thấy mình như một tên ngốc.”
Tô Mục Tuyết không nói tiếp, cô bất ngờ phát hiện, người đàn ông này luôn chỉ dùng vài câu nói là có thể đánh trúng điểm yếu của cô, giống như năm đó, lần nào anh ta cũng có thể thay đổi các cách để khiến cô vui.
Cảm giác này hoàn toàn không giống nhau, khi ở bên Triệu Nam Thiên, cảm giác rất ấm áp, rất yên bình.
Mà Từ Hoa Dương luôn cưng chiều cô như một cô gái nhỏ, cảm giác giống như năm đó yêu đương.
“Cô nghe điện thoại đi, tôi qua bên kia chờ cô.”
Từ Hoa Dương nói năng thì lịch thiệp, thật ra trong lòng lại rất bực bội.
Từ sau khi trở lại Đông Châu, anh ta luôn cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tô Mục Tuyết ngày càng gia tăng, cách trở mối quan hệ lúc trước của hai người.
Vừa rồi mới có cơ hội để đột phá chướng ngại, kết quả không ngờ lại bị một cú điện thoại phá vỡ.
Trước khi rời đi, anh ta còn nhìn thoáng qua thông báo, là Triệu Nam Thiên gọi tới.
“Lại là tên khốn kiếp đáng chết này!” Từ Hoa Dương chửi thầm trong lòng.