Bạch Thảo Phương thấy chuyện này không giải thích được rõ ràng, cũng lười nói lời vô ích với cô ta: “Nếu chị là em thì đã vội vàng suy nghĩ nếu như tối nay Triệu Nam Thiên không thể giao ra một bức tranh thì phải làm thế nào kìa!”
Đường Bảo Khiết cười nham hiểm: “Không phải em còn có một đàn chị tốt sao?”
Bạch Thảo Phương tránh ra thật xa: “Em đừng có mà mơ!”
Triệu Nam Thiên rời khỏi phòng họp, nhận lại điện thoại di động và đồ đạc cá nhân từ phía bảo vệ.
Dẫn theo Tiểu Ngũ vào thang máy, vừa mở điện thoại di động vừa hỏi: ‘Vừa rồi tổ trưởng Bạch Thảo Phương tìm cậu nói gì thế?”
Tiểu Ngũ thẳng thắn nói: “Tổ trưởng Bạch Thảo Phương nói, em không có kinh nghiệm tham gia những nhóm nhiệm vụ kiểu này, cần phải huấn luyện một thời gian ngắn.”
Triệu Nam Thiên gật đầu, thật ra lời Bạch Thảo Phương nói cũng chỉ là một mặt, quan trọng hơn có lẽ vẫn là xây dựng tâm lý và đánh giá nguy hiểm, đặc biệt là huấn luyện về phương diện bảo mật.
Nếu Tiểu Ngũ không thông qua đánh giá, hoặc là Bạch Thảo Phương cho rằng anh ta không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ lần này, sợ là còn phải lên vài phương án dự phòng.
Triệu Nam Thiên không định nói chuyện này cho Tiểu Ngũ, tất cả những gì Bạch Thảo Phương làm cũng chỉ là thủ đoạn thông thường mà thôi, bây giờ nói với Tiểu Ngũ sẽ chỉ thêm gia tăng gánh nặng tâm lý cho anh ta mà thôi.
Bây giờ anh chỉ có chút nghi hoặc, theo lý mà nói thì loại huấn luyện và đánh giá này anh cũng nên có một phần.
Nhưng xem ý của Bạch Thảo Phương có vẻ như không định sắp xếp cho anh những thứ này?
Tuy rằng anh có lòng tin sẽ vượt qua bài đánh giá của Bạch Thảo Phương, chỉ là sao cô ta lại biết được những điều này, lẽ nào đã tra ra được gì đó?
Không đợi Triệu Nam Thiên nghĩ nhiều, cửa thang máy đã chậm rãi mở ra.
Điện thoại vừa mới nhận được tín hiệu đã rung lên không ngừng, hiện ra hơn chục cuộc gọi nhỡ.
Triệu Nam Thiên đại khái nhìn qua, ôi trời, Mạnh Nhã, Tô Mục Tuyết, anh hai, chị dâu…
Sau đó là liên tiếp những tin nhắn, về cơ bản đều là Mạnh Nhã gửi tới.
“Anh Thiên, anh cũng bận thật đấy!”
Tiểu Ngũ cảm thán, cùng mất tích mấy tiếng đồng hồ, điện thoại của anh ta chẳng có cuộc gọi nhỡ nào, nhịn không được mà cảm thấy thất vọng.
Triệu Nam Thiên không nghe máy, vì không có tâm trạng, bởi vì nội dung tin nhắn của Mạnh Nhã rất đơn giản, bảo anh đề phòng tên Tôn Mập, nhưng cụ thể lại không nói là gì, điều này khiến anh có chút dự cảm chẳng lành.
Đang suy nghĩ thì có người gọi anh: “Anh Thiên!”
Triệu Nam Thiên quay đầu lại nhìn, là Thần Vũ.
Cất điện thoại đi, anh cười hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Thần Vũ tươi cười, bước tới gần Triệu Nam Thiên, thấp giọng nói một câu: “Anh cẩn thận Hạ Kỳ Bắc một chút.”
Triệu Nam Thiên kinh ngạc, về lý mà nói, Hạ Kỳ Bắc và anh ta là đồng nghiệp, cho dù tên kia thật sự muốn đối phó với mình thì anh ta cũng không nên giúp đỡ một người ngoài như mình chứ?
Thần Vũ nhìn ra anh có vẻ nghi ngờ, vừa đi vừa nói: “Hạ Kỳ Bắc có thể vào Cửu Vinh cũng là vì có người lớn trong nhà đánh tiếng cho, tất cả mọi người đều biết anh ta tới đây là vì trưởng phòng Đường!”
“Vậy thì có liên quan gì tới tôi? Tôi không có suy nghĩ gì với trưởng phòng Đường Bảo Khiết của các anh đâu.”