Đường Bảo Khiết nhàm chán ngồi ở một bên, cầm hai bản hợp đồng bảo mật lên xem.
Ngoại trừ nơi ký tên, những thứ khác đều là thể chế hợp đầu, không có gì để xem cả.
Chữ viết của Tiểu Ngũ trông rất ngay ngắn, vừa nhìn là biết cách viết của một trạch nam.
Ánh mắt lạ nhìn về phía chữ ký của Triệu Nam Thiên, cô ta có chút sửng sốt.
Vốn dĩ còn cho rằng tên Triệu Nam Thiên ngoại trừ đánh nhau ra thì không biết gì khác, chữ viếc chắc chắn cũng chẳng ra làm theo, còn định dựa vào điểm này để cười nhạo anh một phen.
Không ngờ chữ viết của anh lại cứng cáp có lực, góc cạnh sắc nét, phóng khoáng, mang tới cảm giác phá giấy bước ra.
Đường Bảo Khiết thừa nhận thư pháp của mình không tốt, có điều mưa dần thấm lâu với các trưởng bối trong nhà, ít nhiều cũng có thể phân biệt được tốt xấu.
Chỉ dựa vào chữ ký này của Triệu Nam Thiên, có lẽ không luyện tập mười mấy năm thì không thể nào viết được, bây giờ cô ta có thúc ngựa đuổi theo thì cũng khó mà theo kịp.
Nghĩ tới đây, cô ta lại phát hiện con người Triệu Nam Thiên có chút thú vị, cứ thỉnh thoảng lại cho người ta thấy hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Triệu Nam Thiên thì đang như đứng đống lửa như ngồi đống than, không phải vì cái gì khác mà chính là vì ánh mắt đánh giá của Đường Bảo Khiết khiến anh vô cùng không thoải mái.
Lại còn có Hạ Kỳ Bắc, Triệu Nam Thiên phát hiện ra tên Hạ Kỳ Bắc này có vẻ như có ý với Đường Bảo Khiết.
Từ khi phát hiện ra ánh mắt của Đường Bảo Khiết với anh, thỉnh thoáng anh ta lại ném tới một ánh mắt oán hận.
Cũng may là sau đó Đường Bảo Khiết cũng tham gia vào thảo luận vụ án, cuối cùng anh cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tình tiết vụ án cũng không phức tạp, là một nhóm tội phạm cùng liên quan tới việc lừa đảo viễn thông Mộc Mã.
Có thể khiến Cửu Vinh tham gia vào là vì liên quan tới tổ chức phi pháp bên ngoài nước, cùng với đó là số tiền phạm tội đạt tới mức khổng lồ.
Nhiệm vụ giao cho mọi người lần này là đánh vào tổ chức này, hơn nữa còn phải tìm được chứng cứ trọng điểm.
Đương nhiên, phán quyết cuối cùng sẽ do cục xử lý, nhiệm vụ của bọn họ chỉ là lấy được tư liệu, không có bất kỳ tiếp xúc trực tiếp vào với đối phương, nói trắng ra chính là thương nghiệp nằm vùng.
Triệu Nam Thiên có chút khó hiểu, nhiệm vụ đơn giản như thế này, vì sao lại phải mời Tiểu Ngũ tham gia, lẽ nào chỗ Cửu Vinh không có nhân tài như vậy sao?
Anh cảm thấy, trong việc này chắc chắn có uẩn khúc gì đó!
Rất nhanh, trên Power Point xuất hiện hình ảnh chụp hai mươi thanh niên trẻ, khuôn mặt tuấn tú.
Ánh mắt Đường Bảo Khiết lại một lần nữa hướng tới: “Ngũ Cương, anh có quen những người này không?”
Vẻ mặt Ngũ Cương phức tạp gật đầu: “Anh ta… anh ta là bạn cùng phòng đại học của tôi.”
Triệu Nam Thiên nhận ra vẻ khác thường trên khuôn mặt Tiểu Ngũ, chẳng qua là trước mắt không có thời gian để hỏi nhiều, có lẽ Tiểu Ngũ được mời tới tham gia nhiệm vụ này cũng là vì có liên quan tới những người trên bức hình này.
Bạch Thảo Phương tiếp tục giới thiệu: “Theo những tư liệu chúng tôi nắm giữ, anh ta tên là Lan Hâm, là bạn cùng phòng đại học với anh, cũng học lập trình máy tính, không sai chứ?”
“Đúng vậy, có điều năm hai đại học anh ta đã nghỉ học rồi, chuyện này thì có liên quan gì tới anh ta?”