“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Tôi thấy người ta còn chẳng thèm chào đón chúng ta!”
Bị Tiểu Ngũ “kéo dài” như vậy, không chờ Triệu Nam Thiên kịp rời đi, Đường Bảo Khiết đã chạy tới.
Cô ta thét lên một tiếng chói tao: “Triệu Nam Thiên ánh đứng lại đó cho tôi!”
Triệu Nam Thiên không hề sợ hãi, xoay người hỏi cô ta: “Trưởng phòng Đường Bảo Khiết có gì muốn chỉ giáo?”
Đường Bảo Khiết thở hồng hộc, cố gắng kìm nén lửa giận suýt chút nữa thì bùng phá.
Bạch Thảo Phương đứng ở một bên vội vàng nháy mắt ra hiệu, ý bảo Triệu Nam Thiên mau nói vài câu mềm mỏng một chút.
Kết quả không ngờ Đường Bảo Khiết lại thở dài một hơi rồi đột nhiên nói một câu: “Thật sự xin lỗi!”
Bạch Thảo Phương ngây người ra, cô ta biết được vài chuyện.
Dựa vào tính cách của Đường Bảo Khiết, hơn nữa còn có bối cảnh gia đình cô ta, cô ta đã quen với tính cách không chịu thua bao giờ.
Quen biết lâu như vậy, cô ta chưa từng thấy Đường Bảo Khiết cúi đầu trước ai chứ đừng nói tới xin lỗi.
Hôm nay sao tự nhiên lại thay đổi tính tình như vậy?
Hai cấp dưới liếc nhìn nhau, giống như là gặp quỷ, vội vàng đỡ người đàn ông to lớn kia lên rồi chuồn ra ngoài.
Tiểu Ngũ đứng ngây ra tại chỗ, đi không được, ở lại cũng không xong.
Triệu Nam Thiên cũng có chút sửng sốt, anh cũng không có ấn tượng quá tốt với cô gái tên Đường Bảo Khiết này, cảm giác duy nhất chính là điêu ngoa, tùy hứng, ứng xử bá đạo, không nói đạo lý.
Có điều nếu như người ta đã xin lỗi thì anh cũng không muốn bác bỏ, giãn lỏng lông mày rồi nói: “Không sao cả…”
Chưa đợi Triệu Nam Thiên nói xong, Đường Bảo Khiết lại cắt lời: “Anh không cần nói gì hết, vừa rồi tôi cố ý gây khó dễ cho anh là tôi sai, tôi xin lỗi anh, xuất phát từ góc độ công việc, tôi hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện hợp tác sau này của chúng ta.”
Triệu Nam Thiên đáp lời: “Cô yên tâm, con người tôi công tư phân minh, chuyện nào ra chuyện nấy!”
Đường Bảo Khiết lạnh lùng nói: “Có điều từ góc độ cá nhân mà nói thì tôi vẫn chán ghét anh như cũ!”
Triệu Nam Thiên cũng không phủ nhận: “Không sao cả, có rất nhiều người ghét tôi.”
Đường Bảo Khiết ưỡn ngực nói: “Anh đừng có mà kiêu ngạo, chờ xong nhiệm vụ lần này tôi sẽ đánh với anh một trận!”
Triệu Nam Thiên thẳng thừng từ chối: “Tôi không có hứng thú dỗ trẻ con!”
Đường Bảo Khiết tức giận nói: “Anh nói ai là trẻ con?”
Triệu Nam Thiên kỳ quái nói: “Cô cảm thấy sao?”
Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau, không ai chịu yếu thế.
Bạch Thảo Phương đứng ở một bên không biết nói gì, hai người này, lẽ nào kiếp trước là oan gia sao?
Đường Nhu không phục hỏi: “Triệu Nam Thiên, rốt cuộc anh có phải đàn ông không? Chịu nhường một câu, bà đây sau này sẽ không bao giờ tìm anh gây phiền phức nữa!”
Triệu Nam Thiên trêu chọc: “Muốn biết tôi có phải đàn ông không à? Cô thử là sẽ biết thôi!”
Đường Bảo Khiết thấp giọng mắng một câu, sau đó quay đầu đi, vào khoảnh khắc xoay người đi, cô ta nhấc một chân lên.
Cú đá vô cùng nhanh và tàn nhẫn, hầu như không cho người ta thời gian phản ứng.
Triệu Nam Thiên cũng suýt chút nữa thì không phản ứng kịp, vội vàng giơ tay tay ra đỡ.