Triệu Nam Thiên cuối cùng cũng nói ra những lời nghẹn suốt cả đêm, nói ra được rồi, tâm trạng cũng không hề nhẹ nhõm như anh tưởng, ngược lại còn có chút cảm giác buồn bã, mất mát.
Anh đã từng vì quan hệ với Tô Mục Tuyết mà nỗ lực vô số lần, cũng làm vô số ý tưởng và kế hoạch, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn rơi vào cảnh bối rối, chật vật.
Tô Mục Tuyết cũng sửng sốt: “Làm thủ tục?”
Cô từng tưởng tượng qua vô số hình ảnh, không ngờ những lời này lại được nói ra từ miệng Triệu Nam Thiên.
Xuất phát từ thói quen kiêu ngạo, cô không thể nào chấp nhận cảm giác thất bại này.
Cô cười lạnh chất vấn: “Sao hả, muốn vứt bỏ rồi sao? Không phải lúc trước nói muốn chịu trách nhiệm với tôi sao?”
“Lời hứa hẹn của tôi vẫn không thay đổi, là cô nói hối hận, tôi chỉ làm theo mong muốn của cô mà thôi!”
Triệu Nam Thiên hít sâu một hơi, mỗi khi anh nhớ tới những lời Tô Mục Tuyết nói đêm nay lại cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Trước mặt người yêu cũ là Từ Hoa Dương, cô thẳng thừng thừa nhận bản lĩnh của anh không bằng anh ta, thậm chí còn nói rằng mình hối hận.
Đúng là anh ra tay là không đúng, nhưng khi Tô Mục Tuyết nói những lời đó, có suy nghĩ tới cảm nhận của anh không?
Anh có thể buông bỏ tất cả vì Tô Mục Tuyết, thậm chí có thể nén giận trước mặt dì Mai, nhưng anh không phải nơi để mọi người trút giận.
Không đợi Triệu Nam Thiên đi tới cửa, bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền tới một câu nói: “Anh đợi đã!”
Anh kinh ngạc quay đầu.
Tô Mục Tuyết do dự một lát mới mở lời: “Tối nay tôi uống hơi nhiều rượu, hơn nữa còn tức giận nên nói chuyện không suy nghĩ, cũng không có ý khinh thường anh.”
Những lời này đã là quá mềm mỏng rồi, còn có thể nói thế nào nữa đây?
Chẳng lẽ muốn cô xin lỗi?
Thật ra cô cũng biết những lời của mình đã khiến anh tổn thương nhưng vẫn nói ra trước mặt Từ Hoa Dương, không để tâm đến cảm nhận của Triệu Nam Thiên.
Nhưng cô có thể giải thích, nếu Triệu Nam Thiên không chấp nhận, cô cũng không có cách nào khác, dù sao thì cô cũng không thể nào nói xin lỗi được.
Tô Mục Tuyết không biết phải làm sao nữa, dứt khoát nói: “Được rồi, những gì nên nói tôi đều nói rồi, nếu anh cứ khăng khăng muốn làm thủ tục thì tôi cũng không ngăn cản anh!”
Triệu Nam Thiên có EQ cao, lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói của Tô Mục Tuyết, cô không muốn quan hệ giữa hai người kết thúc như vậy, nhưng lại không tiện mở miệng, vì thế quyết định ném chuyện này sang cho anh.
Nhưng rốt cuộc cô có ý gì, luyến tiếc không nỡ hay là còn xuất phát từ nguyên nhân khác?
Anh không thể nghĩ ra đáp án.
Tô Mục Tuyết thấy tnm không nói lời nào, thúc giục hỏi một câu: “Nói thẳng thừng ra đi, còn dông dài làm gì, chẳng lẽ tôi còn có thể ngăn cản anh đi tìm tình mới sao?”
Triệu Nam Thiên không biết nên nói như thế nào, chắc chắn anh không muốn cứ như vậy chia tay, trải qua một khoảng thời gian sống chung, Tô Mục Tuyết đã có một vị trí quan trọng trong lòng anh.
Nếu không tối nay anh cũng không vì mấy lời nói của cô mà tức giận đến mất đi lý trí.