Yêu đương còn có thể, một khi tiến tới hôn nhân thì không thích hợp chút nào.
Triệu Nam Thiên hiện giờ cũng nóng lòng muốn ổn định sự nghiệp, cũng không có nhiều thời gian để yêu đương, cho nên không để ý tới Liễu Nhiên.
Liễu Nhiên không được đáp lại, sắc mặt lập tức có chút mất tự nhiên.
Khổng Như Nguyệt kịp thời giải vây: “Cô giải thích với tôi làm gì? Nếu như cô thật sự thích anh Thiên Nam thì đó là chuyện của cô, tôi có thể ngăn cản cô sao?”
Cô ấy cười ngây ngốc, ngược lại càng khiến Liễu Nhiên đỏ ửng mặt: “Cô nói bừa cái gì vậy? Ai thích anh ấy chứ? Vừa rồi tôi chỉ là cố ý chọc giận tên đàn ông cặn bã kia thôi!”
Không Nguyệt cũng không vạch trần: “Đúng đúng đúng!”
Hai cô gái đã ổn định tâm tình trở lại, cũng không nói mấy lời bẽn lẽn nữa, rất nhau đã cùng nhau đùa giỡn.
Triệu Nam Thiên ở bên cạnh nói: “Được rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về trước đây.”
Anh cũng muốn thư giãn nhưng trong nhà như một cuộn chỉ rối tinh rối mù, làm gì có tâm trạng thả lỏng.
Liễu Nhiên vội vàng nói: “Tôi cũng đi!”
Triệu Nam Thiên kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Liễu Nhiên cười ha ha giải thích nói: “Ở đây tôi sợ lắm, ngộ nhỡ tên đàn ông cặn bã kia lại tới làm phiền tôi thì làm sao đây?”
“Vậy sao vừa rồi cô còn bảo tôi thả anh ta đi? Biết thế tôi đã cho anh ta một bài học, để anh ta biết cái giá của việc làm chuyện xấu!”
“Tôi cũng chỉ muốn giải quyết êm đẹp thôi…”
Triệu Nam Thiên dở khóc dở cười, cô gái này thật sự quá đơn thuần, bị người ta bắt nạt như vậy mà vẫn còn nghĩ nhiều như thế.
Lại còn bị đối phương lấy mất hơn ba mươi triệu, thật đúng là dễ lừa.
Có điều chuyện tình cảm này lại là cuộc chiến của Chu Du và Hoàng Cái, kẻ muốn cho người muốn nhận, anh là người đứng ngoài, cũng không biết nên đánh giá thế nào cho phải.
Khổng Như Nguyệt ở bên cạnh đề nghị nói: “Liễu Nhiên, hay là thế này đi, cô tới chỗ tôi ở một thời gian, vừa hay chúng ta có thể bầu bạn với nhau.”
Hai cô gái rất nhanh đã thương lượng ổn thỏa.
Liễu Nhiên vội vàng dọn dẹp đồ, dưới sự giúp đỡ của Khổng Như Nguyệt, rất nhanh đã thu xếp được một túi hành lý.
Khi xuống lầu, vẻ mặt Liễu Nhiên kinh ngạc: “Wow, xe Porsche! Anh Nam Thiên, đây là xe anh sao?”
Triệu Nam Thiên có chút xấu hổ, anh cũng không thích hư vinh, nếu như có lựa chọn khác cũng sẽ không muốn mượn xe Mạnh Nhã.
Nhưng ngoại trừ Mạnh Nhã, anh nhất thời không nghĩ ra được người khác, cho nên mỗi lần ra ngoài đều bị người ta hiểu lầm.
Triệu Nam Thiên thuận miệng giải thích, sau đó xách hành lý lên xe: “Của bạn tôi đấy.”
Khứu giác của phụ nữ đúng là vũ khí sắc bén để đối phó với đàn ông, Liễu Nhiên vừa mới ngồi hẳn hoi bèn phát hiện ra có gì đó kỳ lạ: “Anh Nam Thiên, anh còn muốn gạt tôi sao? Mùi hương trong xe này rõ ràng là của phụ nữ! Là của chị dâu sao?”
Triệu Nam Thiên cũng lười giải thích, thuận miệng nói một câu cho có lệ.