Anh phóng như bay trên đường, hơn nữa còn là buổi tối không có mấy xe cộ, chỉ dùng có hai mươi phút là đã đến nơi.
Kết quả là lúc anh ấy gõ cửa thì trong căn nhà đó lại rất yên tĩnh.
“Liễu Nhiên? Cô có ở trong nhà không? Là tôi đây, mau mở cửa ra!”
Anh dùng sức đập cửa, kết quả là vẫn chưa gọi được Liễu Nhiên ra thì đã gọi tỉnh nhà hàng xóm bên cạnh.
Người đàn ông mặc bộ đồ ngủ, giọng điệu rất bực bội vặn hỏi: “Nửa đêm nửa hôm rồi, nhà cậu có chuyện gì vậy, ầm ĩ cả một đêm, rốt cuộc có để cho người khác ngủ không vậy?”
Triệu Nam Thiên nghe thấy giọng điệu của ông ta không ổn, vội vàng xin lỗi, nhưng đang không biết làm thế nào để mở cửa thì vừa hay Khổng Như Nguyệt vội vội vàng vàng chạy đến.
Cô ấy mướt mồ hôi, vội vàng hỏi: “Anh Nam Thiên, tại sao anh cũng ở đây?”
“Liễu Nhiên nhắn tin cho tôi, còn cô?”
Khổng Như Nguyệt vừa móc chìa khóa ra vừa giải thích: “Đừng nhắc đến nữa, cô ấy gọi điện thoại cho tôi khóc sướt mướt, tôi cũng không nghe rõ cô ấy nói cái gì cả.”
Cửa phòng trộm bị mở ra, Triệu Nam Thiên ra hiệu, xông vào trong nhà trước.
Vừa vào trong nhà, anh ấy đã phát hiện có điều bất thường, trong không khí có một mùi tanh nhàn nhạt của máu.
Chỉ trong nháy mắt, cả người anh trở nên cứng đờ!
Khổng Như Nguyệt bên này thì đã hét lên thất thanh: “Á, anh Nam Thiên… có… có… máu!”
Triệu Nam Thiên nhìn theo hướng ngón tay của Khổng Như Nguyệt chỉ, phía sau của ghế sofa quả nhiên là có một vũng máu, diện tích còn không hề nhỏ.
Cũng ngay lúc này, phía phòng ngủ cũng vang lên một tiếng kêu cứu rất nhỏ, âm thanh không to không nhỏ, trong căn phòng trống trải nghe đặc biệt rõ.
Khổng Như Nguyệt bất giác trốn ngay ra sau lưng của Triệu Nam Thiên, gương mặt đã trắng nhợt vì sợ hãi.
Triệu Nam Thiên túm lấy một cái lọ hoa trong tay, nhấc chân đi về phía phòng ngủ.
Anh ấy gọi cửa: “Liễu Nhiên, là cô ở trong phòng đúng không?”
Không có ai trả lời cả.
Triệu Nam Thiên thử mở cửa ra, kết quả là cửa bị khóa từ bên trong.
Trong phòng ngủ rất yên lặng, đến tiếng giãy giụa cũng không hề nghe thấy.
Triệu Nam Thiên đưa mắt ra hiệu cho Khổng Như Nguyệt, giơ chân đá mạnh vào cánh cửa phòng ngủ.
Rầm!
Cửa phòng ngủ bị anh ấy đá một nhát mở tung ra, trước mắt một màu đen kịt, gần như là ngay vào khoảnh khắc cửa bị mở tung ra, một bóng đen lao đến!
Khổng Như Nguyệt được ra hiệu, sớm đã trốn sang một bên.
Còn Triệu Nam Thiên thì sớm đã có phòng bị, một cái lách người là đã nhẹ nhàng tránh được.
Loảng xoảng!
Là âm thanh của một vật nặng đập vào tường và tiếng thủy tinh vỡ.
Từ âm thanh thì có thể phán đoán được tiếng đổ vỡ đấy là của một cái đèn bàn.
Từ tốc độ thì có thể phán đoán tuyệt đối không phải là do Liễu Nhiên vứt ra.
Trong phòng ngủ còn có người khác nữa, hơn nữa lại còn là một người đàn ông!