Triệu Nam Thiên đổi chủ đề, “Gần đây có siêu thị nào không? Chúng ta đi mua ít thức ăn đi.”
Lần này đến phiên Tô Mục Tuyết kinh ngạc, “Anh định nấu cơm?”
Triệu Nam Thiên không giải thích. Chờ khi Tô Mục Tuyết dừng xe hẳn anh đi nhanh vào siêu thị.
Tô Mục Tuyết do dự một lát, lúc này mới đi theo vào.
Với tư cách hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tô, cô cũng thường xuyên tới siêu thị, chẳng qua đây là lần đầu tiên cô vào siêu thị đi mua thức ăn.
Lòng hiếu kỳ và cảm giác mới mẻ tác quái khiến cô bị quỷ thần xui khiến đi vào theo. Triệu Nam Thiên đẩy xe mua sắm đi phía trước, Tô Mục Tuyết đi chậm hơn anh vài bước theo ở phía sau.
Sợ Triệu Nam Thiên hiểu lầm, cô vội vã mở miệng, “Tôi thanh minh trước, tôi không biết nấu cơm, phòng bếp ở nhà càng chưa từng đụng vào, anh đừng hi vọng gì ở tôi!”
Đương nhiên Triệu Nam Thiên cũng không trông cậy vào nữ thần Tô sẽ xuống bếp vì mình, chỉ hỏi thăm khẩu vị của cô một chút.
Tô Mục Tuyết không thể nói ra tên món ăn nào, chỉ thuận miệng nói mấy loại nguyên liệu nấu ăn.
Triệu Nam Thiên nghe xong thở phào nhẹ nhõm. Khẩu vị của cô thiên về loại nhạt, thơm là được, không thích chua ngọt hay cay, cũng không có xung đột gì với mình, không thể nói rõ ai phải nhường ai.
Không bao lâu sau một con cá, hơn hai lạng thịt và mấy loại rau xanh đều đã được bỏ vào xe.
Tô Mục Tuyết thỏa mãn lòng hiếu kỳ rồi cũng không tiếp tục đi dạo nữa. Cô quen cửa quen nẻo đi tới khu bán đồ ăn vặt, không bao lâu sau đã chất đầy xe mua sắm.Lúc tính tiền, Triệu Nam Thiên há hốc mồm.
Vậy mà lần đi siêu thị này bọn họ đã mua tới hai triệu tư. Tiền mua thức ăn tối đa chỉ một trăm năm mươi ngàn, còn lại tất cả đều đổ vào đủ loại đồ ăn vặt và hoa quả khô, chỉ riêng hộp chocolate kia đã có giá hơn chín trăm ngàn.
Lần đầu tiên anh cảm nhận được giữa mình và nữ thần có chênh lệch thật lớn. Chỉ một xe đồ ăn vặt như vậy đã tốn hết gần nửa tháng tiền lương, chớ đừng nhắc tới những món đồ trang điểm động cái đã hơn mấy trăm triệu.
Nói không đau lòng đó là giả, nhưng càng nhiều hơn vẫn là áp lực như núi lớn!
Hưởng thụ ánh mắt cực kỳ hâm mộ do nữ thần mang tới rất sảng khoái, chẳng qua phía sau nó cần phải trả cái giá không nhỏ.
Quả nhiên, cô Tô đây thật không phải kiểu mà người đàn ông bình thường có thể phục vụ.
Anh vốn tưởng rằng hai người chỉ khác nhau một chút ở bản tính và thế giới quan, từ từ mài giũa kiểu gì cũng có thể mài phẳng góc cạnh.
Thế nhưng sau khi nhận lấy sờ xuống mới phát hiện, chỉ riêng thói quen tiêu phí đã là một rạch trời cực lớn không thể vượt qua!
Để cô chủ Tô từ nhỏ đã cơm ngon áo đẹp phải sống theo khuôn phép?
Nhưng lời này nghe thế nào cũng thấy giống chuyện thiên phương dạ đàm.
Tô Mục Tuyết cũng phát hiện vấn đề. Lo lắng Triệu Nam Thiên lúng túng, cô chủ động giải thích, “Không sao, trên cơ bản đây đều là đồ của tôi, để tôi tính tiền là được.”
Giống như đã sớm có chuẩn bị, cô rút một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra tranh đưa tới trước.
Không đợi Triệu Nam Thiên nói gì, chuyện mất mặt lại xảy ra, tiếng tích chói tai, vậy mà trong thẻ ngân hàng lại không có tiền.
Tô Mục Tuyết vừa nghi ngờ vừa đưa một tấm thẻ khác qua, kết quả vẫn giống vậy.
Lần này đến phiên Tô Mục Tuyết lúng túng. Cô không có thói quen mang theo tiền mặt, thế nhưng tất cả thẻ trong ví tiền đều đã bị cô lật tung lên liên tục đưa tới, nhưng lại không một tấm nào có thể sử dụng được!
Lúc này, những người xếp hàng phía này bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
“Có thể nhanh một chút không, còn có rất nhiều người đang chờ đây!”
“Không có tiền còn đi siêu thị cái gì? Thật là!”
Tô Mục Tuyết có chút tức giận hỏi, “Có phải cái máy này có vấn đề không?”
Thái độ của nhân viên thu ngân hơi lạnh lùng, “Thật xấu hổ, máy vẫn bình thường.”
Tô Mục Tuyết nào đã gặp phải uất ức như vậy bao giờ, thế nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không tìm được nơi phát tác, quẫn cảnh không có tiền khiến cô ước gì có thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Thời khắc mấu chốt Triệu Nam Thiên giải vây thay cô, “Để tôi trả đi.”
Nói xong anh đưa thẻ tiền lương của mình tới.Quét thẻ tính tiền, máy móc không có chút dị thường nào.
Lúc đi ra khỏi quầy thu ngân, Tô Mục Tuyết cúi đầu khiến người ta không nhìn thấy vẻ mặt cô.
“Tiền này coi như tôi mượn anh, trở về lại trả cho anh!”
Lúc đầu Triệu Nam Thiên cũng không định để cô trả lại, chẳng qua trước mắt nếu anh nói lời này ra khỏi miệng sẽ chỉ khiến cô càng thêm khó chịu, vì vậy ngầm thừa nhận.
Tô Mục Tuyết đi nhanh vài bước, lấy điện thoại di động ra nhìn một hồi, sau đó bấm một số điện thoại.