“Đúng đúng đúng, hôm nay vui vẻ chúng ta không nên nói những chuyện đó!”
Hai người lại cùng uống cạn mấy ly với nhau, đột nhiên Vương Như Nguyệt thấp giọng nói: “Đúng rồi Triệu Nam Thiên, ngoài việc chị cho em làm chức đội phó này ra thì chị vẫn còn một ý khác nữa.”
Triệu Nam Thiên suy đoán nói: “Có phải là bởi vì cái tên đội trưởng họ Mã kia không?”
Vương Như Nguyệt gật đầu, người đội trưởng bảo vệ ở Huy Hoàng tên là Mã Hùng Dũng, là anh lớn ở nơi này, tính ra anh ta còn là cánh tay đắc lực của chồng trước của cô ta nữa.
Hơn nữa người này không hề đơn giản, mấy năm nay Huy Hoàng làm ăn thuận buồm xuôi gió cũng đều nhờ anh ta, chuyện này không thể chối bỏ được.
Khi cô ta vừa tiếp nhận Huy Hoàng, trong tay chẳng có gì, cũng chẳng có quan hệ với ai, chỉ có thể dựa vào Mã Hùng Dũng mà chống đỡ việc làm ăn này mà thôi.
Nghe Vương Như Nguyệt nói chuyện nghiêm túc như thế, Triệu Nam Thiên tiếp tục hỏi: “Chị Như Nguyệt, vậy chị có ý gì?”
“Chị muốn em chú ý đến anh ta, nếu như anh ta thật sự làm việc toàn tâm toàn lực cho chị vậy thì Vương Như Nguyệt chị chắc chắn sẽ không nói hai lời, sẽ không đối xử tệ với anh ta!”
Cô ta dừng lại một chút lại nói tiếp: “Nhưng nếu như anh ta hai lòng, vậy thì Vương Như Nguyệt chị cũng không phải là người nào cũng có thể ức hiếp được, cực khổ những mấy chục năm, hôm nay chỉ còn lại mỗi một gia sản này thôi, đâu thể nào chìa tay giúp người ngoài!”
Triệu Nam Thiên gật đầu, nghe ý trong lời nói của Vương Như Nguyệt xong ít nhiều gì cũng hiểu rõ hoàn cảnh trước mắt của cô.
Mã Hùng Dũng chiếm giữ nơi này đã nhiều năm, sợ rằng với quyền hành của cô ở Huy Hoàng, trước mắt vẫn không thể nào nhúng tay hẳn vào được, nếu không cũng đâu cần giở thủ đoạn vào lúc này.
Cái danh nghĩa đội phó này ít nhiều gì cũng đành phải nhận.
Nghĩ đến đây, Triệu Nam Thiên cảm thấy mình phải kiêng kỵ tên đội trưởng Mã Hùng Dũng kia mấy phần.
Anh biết bản lĩnh của Vương Như Nguyệt, có thể khiến cho cô phải kiêng kỵ ba phần thì xem ra tên Mã Hùng Dũng này rất không đơn giản, xem ra đây là một cục xương khó gặm đây.
Nếu như có thể dọn dẹp ổn thỏa được thì tốt, nếu không như thế thì e rằng sẽ dẫn đến một trận ác liệt thêm lần nữa cho mà xem!
Hai người đang nói chuyện, chẳng nghe được tiếng gõ cửa mà cánh cửa phòng lại bị người từ bên ngoài mở ra, mấy người trong phòng ai nấy đều căng thẳng nhìn về hướng đó.
Người chưa tới nhưng đã nghe thấy tiếng cười sang sảng truyền đến, giọng rất trong, cũng rất dày.
“Nghe nói hôm nay chị dâu đến nên tôi đã đặc biệt đến mời rượu đây!”
Không cần giới thiệu Triệu Nam Thiên cũng có thể nghe ra được cái tên không mời mà đến là ai rồi, chính là đội trưởng đội bảo vệ Mã Hùng Dũng của Huy Hoàng!
Vương Như Nguyệt đứng dậy: “Ôi, đội trưởng Mã Hùng Dũng đến rồi à!”
Triệu Nam Thiên cũng đứng dậy theo, anh mắt nhìn về người đàn ông có vóc dáng cường trách tuổi tác tầm ngoài ba mươi ở phía đối diện.
Không giống như trong tưởng tượng của anh, Mã Hùng Dũng không mặc bộ đồng phục bảo vệ, anh ta mặc bộ đồ thể thao màu đen rộng rãi, đeo sợi dây chuyền vàng rất to trên cổ, cánh tay còn xăm một hình xăm.
Một tay anh ta đang cầm ly rượu vang, còn tay kia thì đang vân vê sợi chuỗi óc chó vang lên tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt” làm người khác nghe mà bực mình.