Theo như Từ Minh thấy, loại phụ nữ dữ dội giống như Vương Như Nguyệt, cậu ta khẳng định là không trấn áp được, đoán chừng cũng chỉ có Anh Thiên có thể làm được!
Còn không phải sao, chỉ cần một một tin nhắn của Anh Thiên, Vương Như Nguyệt liền lập tức chạy tới, làm cho cậu ta cũng có chút ghen tị.
“Không có gì, chính là không nghĩ tới chị Như Nguyệt có thể đại giá quang lâm!”
Vương Như Nguyệt liếc mắt: “Có phải vậy không, vậy thì nhanh lên lên xe!”
“Được thôi.” Từ Minh cười hắc hắc, lôi kéo tiểu Ngũ cùng lên xe.
Hai người đều rất có mắt nhìn, đem chỗ ngồi ở tay lái phụ tặng cho Triệu Nam Thiên.
Sau khi lên xe, Từ Minh còn đang ở đằng sau nhỏ giọng thầm thì, để tránh tiểu Ngũ không biết, lại nháo ra cái gì trò cười.
Tiểu Ngũ hiểu ý gật đầu, ngại ngùng đạo: “Chị Như Nguyệt chào chị, tôi là anh em của Anh Đông, chị gọi tôi tiểu Ngũ là được.”
Vương Như Nguyệt khách khí chào hỏi một câu: “Chào cậu.”
Nói xong, chị nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, sau đó cười ra tiếng thánh thót như chuông bạc.
Cũng không phải bởi vì cái gì khác, mà là vì chị phát hiện cậu trai mà Triệu Nam Thiên mang đến cũng rất thú vị, chỉ vừa bị chị nhìn thoáng qua thôi mà từ mặt đến cổ đều đã ửng đỏ..
Vương Như Nguyệt che miệng cười: “Em trai nhỏ, sao cậu lại khẩn trương khi nhìn thấy chị vậy? Chị lại không ăn thịt người!”
Tiểu Ngũ nghe thấy tiếng cười, càng thêm cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Mặc dù cậu có bản lĩnh giỏi máy tính cực kỳ, chẳng qua là bởi vì rất ít cùng người khác giao tiếp, có chút tự ti, luôn cảm giác mình làm cho Triệu Nam Thiên mất mặt.
Cậu thấy, Triệu Nam Thiên đã đã đem cái nghề bảo vệ này làm đến hết sức tuyệt vời.
Mới nhậm chức chỉ một một tháng ngắn ngủi, liền đã trở thành phó đội trưởng dự bị, mặc dù chỉ là chức phó, nhưng tiền lương cao hơn cậu đến đến đến mấy triệu.
Lại thêm việc chỉ cần tùy tiện gọi một cú điện thoại, liền có thể gọi một mỹ nữ lái lãie sang trọng đến đón bọn họ, sự sùng bái của tiểu Ngũ hiện tại đối với Triệu Nam Thiên đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Vương Như Nguyệt nhìn ra tiểu Ngũ có chút ngại ngùng, cũng liền không còn đùa cậu ta nữa, chẳng qua là trong lòng lại có mấy phần đắc ý nho nhỏ.
Đoạn thời gian trước, cô đầu tiên là bị chồng trước xem như thẻ đánh bạc dâng lên cho Tứ thiếu, sau đó lại bị Triệu Nam Thiên nhã nhặn từ chối.
Vương Như Nguyệt luôn cảm thấy chị đã đến lúc tuổi già sắc suy, không có hương vị phụ nữ, nếu không, làm sao những người đàn ông này đều xem thường cô, tránh còn không kịp?
Chẳng qua là vẫn còn may, hôm nay chị đã tìm lại được một chút tự tin từ chỗ tiểu Ngũ.
Vương Như Nguyệt một bên khởi động ô tô, một bên nhìn về phía Triệu Nam Thiên: “Người anh em này của cậu quả thật rất là thú vị, thật là dễ ngại ngùng đó.”
Triệu Nam Thiên cười ha ha: “Không phải cậu ấy ngại ngùng, là mị lực của chị quá lớn!
Vương Như Nguyệt nghe thấy lời này, lông mày đều cong lên: “Ôi, mấy ngày không gặp, làm sao miệng cậu lại trở nên ngọt như vậy chứ?”
“Ăn ngay nói thật mà thôi.”
“Lại đây, thưởng cho cậu, mở ra nhìn xem.”
Triệu Nam Thiên tiếp nhận một cái hộp tinh xảo từ trong tay cô ta, anh cảm thấy món quà này chắc là cũng không rẻ.